Hiển thị các bài đăng có nhãn Bình thơ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bình thơ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2025

UỐNG RƯỢU VỚI CHỒNG MỘT "ĐOẠN TRƯỜNG THƠ”

 


UỐNG RƯỢU VỚI CHỒNG

MỘT "ĐOẠN TRƯỜNG THƠ”
                                     ĐẶNG VĂN SINH
Lời dẫn
(Ngay từ đầu gã đã dị ứng với kiểu sinh hoạt hội đồng như một hình thức “phổ cập” hay là “xã hội hóa” dẫn đến hội chứng người người làm thơ, nhà nhà làm thơ bắt đầu từ một nghị quyết. Thế nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, đầu năm 2005 (Ất Dậu), gã lại nhận lời bình một bài lục bát rất hay của tác giả Nguyễn Lam Điền, rồi còn chường mặt ra đọc trước cử tọa nữa. Sắp đến rằm tháng giêng, xin đưa lại để bà con rộng đường dư luận.)
Đ.V.S.
Đọc bài thơ, hẳn là giới mày râu phải ngạc nhiên, bởi từ cổ chí kim, hiếm có người đàn bà ngồi buồn rủ chồng uống rượu. Nhân vật trung tâm của bài thơ hiển nhiên là người vợ, anh chồng chỉ đóng vai trò thứ yếu, xuất hiện như một cái cớ, thông qua hình tượng chén rượu để người vợ bộc lộ tâm trạng . Ngay từ những câu đầu tiên, người đọc đã thoáng nhận ra, có một cái gì đó bất ổn, mất cân bằng, bị dồn nén quá lâu, luôn có nhu cầu giải phóng. Đây là tâm trạng dằn vặt, u uất của cặp vợ chồng gặp rủi ro sau những tháng năm dài bươn chải kiếm sống. Có điều họ là những người đủ bản lĩnh, hiểu được thế thái nhân tình, âm thầm nhìn đời mà chiêm nghiệm. Thực ra, rượu chỉ là cái cớ, người phụ nữ ấy chắc chả uống được đến nửa chén nhưng bản lĩnh thật đáo để, cương cường, quyết đoán đến mức dám thách thức cả thế gian. Cứ theo văn bản mà xét, hầu hết những câu thơ đều toát lên nỗi ngậm ngùi, ẩn chứa những giọt nước mắt, lúc thì lẳng lặng "nuốt vào lòng" mặc cho dòng đời đưa đẩy, lúc thì như muốn vỡ òa, hiển hiện thành lời cay đắng thậm chí chao chát. Cách vận dụng lớp từ láy, từ ghép ở đây đạt đến hiệu quả bất ngờ làm người đọc không khỏi sửng sốt trước khả năng diễn đạt ý tưởng bằng ngôn ngữ dân gian thông qua những cấu trúc gần với thành ngữ của tác giả: " Oái oăm là cái sự đời", " Ừ thì đắng nuốt vào lòng", "Này là bể khổ nguồn đau / Này là đò chật sông sâu chập chờn"... Đến đây thì chẳng ai còn nghi ngờ tính chất tượng trưng của rượu. Rượu chỉ là một cách nói còn nỗi cay đắng, nghèo hèn mới là có thật.

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2025

CA CUNG ĐÀN NGƯỜI XƯA

 bui_quang_thanh

NHÀ THƠ BÙI QUANG THANH

THƠ & LỜI BÌNH:
Trong khá nhiều bài viết của các nhà phê bình, các nhà văn, nhà thơ về Thơ Bùi Quang Thanh, tôi rất thích bài bình này của Ths Phạm Quang Ái, một cây bút phê bình văn học của Hà Tĩnh.
Bài thơ "Ghi ở nhà lưu niệm Nguyễn Du" được viết cách nay hơn 30 năm trong một lần tôi cùng nữ nhà văn Trần Thanh Hà (NXB CAND) về viếng mộ Đại thi hào Nguyễn Du. Hồi đó Khu di tích này còn là "Nhà lưu niệm" đơn sơ, hoang vắng, gợi cho tôi cảm giác đang bị bỏ rơi bên cạnh cuộc sống ồn ào náo nhiệt xung quanh. Bài thơ được viết trong dăm phút, tại bậc thềm căn nhà gỗ trong khuôn viên di tích.

Thứ Hai, 30 tháng 12, 2024

NHỚ TRỊNH CÔNG SƠN VỚI LỜI BÌNH

 


NHỚ TRỊNH CÔNG SƠN

   Thơ: kao Sơn
Lời bình: Trần Trọng Giá

Tự bao giờ...
Người đã ngấm vào tôi
Những nỗi buồn ĐỊNH MỆNH
Định mệnh Nắng
Định mệnh Mưa
Định mệnh tôi... ngu ngơ
Tuổi đá buồn phủ rêu mặt đá
Định mệnh yêu thương
những con người chưa bao giờ gặp cả
và đau những điều chưa từng bị đau

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2024

Biết ơn người gieo… ‘chữ thơm’!

 

Biết ơn người gieo… ‘chữ thơm’!

 bao-ngoc-vanvn1

NHÀ THƠ BẢO NGỌC


Vanvn– Nhà thơ Bảo Ngọc đã thay lời con trẻ ở vùng cao viết lên những vần thơ ca ngợi vẻ đẹp của thầy cô và những hy sinh thầm lặng ấy với lòng biết ơn sâu sắc qua bài thơ “Cô giáo về bản”.

Ảnh minh họa

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2024

CON ĐƯỜNG VỚI LỜI BÌNH

 CON ĐƯỜNG

Phan Thị Thanh Nhàn

Nếu anh đi với người yêu
Chỉ xin anh nhớ một điều - nhỏ thôi
Con đường ta đã dạo chơi
Xin đừng đi với một người khác em
Hàng cây nay đã lớn lên
Vươn cành để lá êm đềm chạm nhau
Hai ta - ai biết vì đâu
Hai con đường rẽ xa nhau, xa hoài
Nếu cùng người mới dạo chơi
Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu.

LỜI BÌNH NGUYỄN THỊ THIỆN

anh_nha_giao_-_nha_van_nguyen_thi_thien

Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn (1943 - Hà Nội) – người đã được tặng Giải
thưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật năm 2007 - là gương mặt thơ nữ xuất sắc
có nhiều đóng góp vào sự phát triển của nền thơ ca Việt Nam hiện đại. Thơ bà đa
dạng về nhiều chủ đề song tôi cùng nhiều người đọc nữa yêu thích nhất mảng thơ
tình của bà. Trong đó, bài "Con đường" rất tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật thơ
Phan Thị Thanh Nhàn. Thi phẩm là lời bày tỏ, nhắn nhủ của người phụ nữ với
người yêu năm xưa một ước nguyện, một yêu cầu bình dị nhưng rất tha thiết.
Bài thơ chỉ gồm mười câu lục bát nhuần nhị, ngôn ngữ thơ thuần Việt nhưng
không phải là lời giãi bày tình yêu. Điều này làm nên sức hấp dẫn và nét độc đáo
riêng của áng thơ với sự xuất hiện hai nhân vật: anh, em, giữa họ có một nhân
chứng là con đường.
Trong bài, hình ảnh con đường được được hiểu đa nghĩa. Trước hết con
đường chỉ đường đi lối lại nối nơi này với nơi kia, địa điểm này tới địa điểm khác
để con người đi lại hay vận chuyển. Con đường ở đây là có thực, hàng cây hai bên
từng là nhân chứng những lần anh và em bên nhau. Tiếp nữa đây là con đường
riêng dẫn đến tình yêu của hai người thuở ấy, có khi họ “yêu nhau chỉ vì yêu nhau”
(Trần Tiến). Và nghĩa cuối cùng là con đường đời, con đường mà “Hai ta - ai biết
vì đâu? Hai con đường rẽ xa nhau xa hoài”. Cuộc sống của mỗi người có những

nẻo riêng, tình yêu và cuộc đời có sự tương đồng thì đó là hạnh phúc.

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2024

TIỆC RƯỢU TRONG MƠ

 


ĐỌC "TIỆC RƯỢU TRONG MƠ", THƠ CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN

 Nguyễn Toàn Thắng  

*

Đặng Xuân Xuyến là người thích uống rượu. Bạn bè đến nhà chơi anh thường lấy rượu ra rủ rê "làm vài chén nhé" và khi đã ngồi “lai rai” với nhau thì anh uống hết mình, uống đến khi nào “say đứ đừ đừ” mới dừng cuộc rượu. Anh cũng có nhiều bài thơ viết về rượu và trong số các bài thơ viết về rượu, tôi rất thích bài "Tiệc rượu trong mơ" vì bài thơ này không chỉ hay mà còn thể hiện đúng phong cách uống rượu của Đặng Xuân Xuyến.

TIỆC RƯỢU TRONG MƠ

- Tặng “thằng bạn” đối tửu trong mơ -


Dốc ngược chai

Chắt thêm vài giọt rượu

Cạn ly này

Mai mỗi đứa một nơi

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2024

ANH NGỌC BÌNH BÀI THƠ LÁ ĐỎ CỦA NGUYỄN ĐÌNH THI



NGUYỄN ĐÌNH THI
LÁ ĐỎ
Gặp em trên cao lộng gió
Rừng lạ ào ào lá đỏ
Em đứng bên đường như quê hương
Vai áo bạc quàng súng trường
Đoàn quân vẫn đi vội vã
Bụi Trường Sơn nhoà trời lửa
Chào em, em gái tiền phương
Hẹn gặp nhau nhé giữa Sài Gòn
Em vẫy cười đôi mắt trong.
Trường Sơn, 12-1974
LỜI BÌNH CỦA ANH NGỌC
Đã hơn một lần nhà thơ Nguyễn Đình Thi cho những cô gái Việt Nam bé nhỏ khoác súng trường. Lần trước, cách thời điểm của bài thơ này ngót chục năm, khi cuộc chiến tranh chống Mỹ mới lan ra miền Bắc, trong bài Chia tay trong đêm Hà Nội, ông đã cho nhân vật trữ tình của mình trước lúc lên đường sóng bước bên người yêu:
Em đi bên anh tóc xoà bay rối
Nhỏ nhắn vai em khoác súng trường
và cái hình ảnh kết thúc như thật như giả, nhưng có sức gợi:
Anh ôm em và ôm cả khẩu súng trường bên vai em.
Lần này, người con gái bé nhỏ của hậu phương ngày nào đã không cam chịu ở lại phía sau, cô đã ra mặt trận. Đã đành rằng trong cuộc chiến tranh vừa qua, ranh giới giữa tiền tuyến và hậu phương rất mơ hồ, và trên khắp đất nước ta ngày ấy, ở đâu cũng có thể trở thành tiền tuyến, nhưng đây là một tiền tuyến thường trực, tiền tuyến của tiền tuyến: Con đường Trường Sơn ác liệt và hào hùng, nơi sản sinh ra bao nhiêu huyền thoại mới mà hình ảnh những người con gái kiên cường như nhân vật của bài thơ này là một trong số đó. Lần này chẳng còn ai tiễn đưa ai. Tác giả - hay nhân vật trữ tình cũng thế - đi trong dòng người đang hành quân vội vã, bất chợt:
Gặp em trên cao lộng gió. . .
Đúng chỉ là một thoáng khắc, một cái ngước nhìn, một pô ảnh chụp vội. Nhưng đó là một thoáng khắc đầy tính biểu tượng, đầy chất thơ. Trước hết, bởi vì nó lạ. Nói như thi sĩ trẻ của thời đó Lưu Quang Vũ: Thơ là sự ngạc nhiên trước cuộc sống, hoặc xa hơn nữa, đời Thanh bên Trung Quốc, Thiều Đại Nghiệp có câu: Giang sơn kiến quán tân thi thiểu - tạm dịch: Sông núi xem nhàm thơ mới ít. Cái gì đã nhàm chán, mòn cũ thì không còn thơ nữa. Đó là quy luật muôn đời của cảm hứng sáng tạo nghệ thuật. Ở đây ngược lại, ấn tượng Trường Sơn đập vào tác giả hoàn toàn mới mẻ, lạ lẫm khác thường: Trên cao, lộng gió, rừng lạ ào ào lá đỏ... trong đó nổi bật lên cái màu lá đỏ, dữ dội và hào hùng, không phải màu lá xanh của bình yên và quen thuộc. Trong một chuyến vào Nam trước đó không lâu, Tố Hữu cũng đã không bỏ qua chi tiết này của Trường Sơn: Bụi bay, bụi đỏ lá rừng (Nước non ngàn dặm). Như vậy, với Tố Hữu, màu đỏ của lá là vì bụi. Ai đã đi qua Trường Sơn những năm tháng ấy hẳn không thể quên được cảnh bụi, không phải thứ bụi lay phay của đồng bằng, bụi Trường Sơn mịt mù trời đất, bụi dày hàng gang, hàng mấy gang, ô-tô có thể pa-ti- nê vì bụi. . . và bụi, ấy là đặc thù của mùa khô, mùa của chiến trận, của những ngày tất bật của con đường. . . Nhưng cũng có thể màu đỏ lá rừng cũng còn vì những lẽ khác: Vì nắng cháy, vì ánh chiều tà, vì đơn giản đó là màu của lá, Trường Sơn bạt ngàn rừng núi thiếu gì cây lạ, cảnh lạ... Chỉ biết đó là một ấn tượng mạnh. Và nhà nghệ sĩ nhạy cảm không thể bỏ qua, ông đã kịp giữ lại nó cho mình và cũng là cho người đọc, người nghe. Để cực tả ấn tượng lạ đó, nhà thơ đã dùng đến những từ sắc, mạnh, với câu thơ siết chặt đến cùng: Bụi Trường Sơn nhoà trời lửa... Vẫn là sự chọn lựa riết róng, sự dồn nén (chứ không phải là nhồi nhét) của từ ngừ vốn là đặc thù của ngòi bút Nguyễn Đình Thi từ buổi đầu làm thơ.
Có thể nói, để chở những thông điệp về nội dung - mạnh mẽ, nhưng rất giản dị, dễ hiểu như lý tưởng chiến đấu của chúng ta ngày ấy - tác giả đã dùng đến những thủ pháp nghệ thuật không đơn giản một chút nào. Những hình ảnh, âm thanh, màu sắc được chọn lọc tinh vi và đặt đúng chỗ đủ sức tạo ấn tượng và lôi cuốn cảm xúc của người đọc.
Và, giữa cảnh hùng tráng mà lạ lẫm ấy của chiến trường, hiện lên hình ảnh người con gái bé bỏng, thân gần, với vai áo bạc như cuộc đời lam lũ của mẹ cha, với trên vai khẩu súng trường cũng đã trở nên quen thuộc, đã được đời thường hóa và nữ tính hoá từ lâu. Trong bối cảnh ấy, gọi tất cả hình ảnh mến thương mà lẫm liệt này là quê hương thì thiết tưởng không còn gì chính xác và gợi cảm hơn. Ờ đây ta thấy sức mạnh của nữ tính thật ghê gớm. Ngỡ như cả khi buộc phải cầm sắt thép trên tay, có mặt giữa một nơi đầy máu lửa, thì người phụ nữ vẫn không đánh mất đi những thuộc tính thiên tạo, những phẩm chất làm nên một hậu phương ấm áp và chở che... Chính họ đã tạo dựng lên những hậu phương ngay giữa lòng tiền tuyến. Một nhà văn Nga đã viết: Chiến tranh không mang gương mặt phụ nữ, nhưng ở đất nước ta, một khi phụ nữ tham gia vào chiến tranh thì họ đã làm thay đổi gương mặt của nó. Và thế, tác giả thốt lên một lời chào mà cũng là một lời hẹn hò đầy tin cậy, hướng tới cái đích lớn của toàn dân tộc, tất nhiên - gặp nhau giữa Sài Gòn - nhưng trong đó vẫn không giấu nổi một sắc thái gì đó riêng tư tha thiết, với cách gọi tên em gái tiền phương hàm chứa biết bao âu yếm.
Nguyễn Đình Thi nhiều tài, nhưng viết ít, nhất là với thơ. ông gợi ta nhớ đến một nhà thơ khác: Chính Hữu. Cả hai ông, về số lượng và chất lượng thơ có những nét khá gần nhau. Tuy nhiên phần khác nhau cũng không nhỏ. Riêng với Nguyễn Đình Thi, ông đã tỏ ra trung thành với tuyên ngôn thơ của mình được tung ra từ những ngày đầu kháng chiến chống Pháp. Ông là người ý thức rất sớm rằng muốn phục vụ tốt cho cách mạng, cho cuộc sống thì thơ trước hết phải là thơ, nghĩa là thơ chỉ có ích chừng nào nó hay, nó lôi cuốn người đọc không chỉ bằng nội dung mà bằng cả sức mạnh của nghệ thuật, với những tìm tòi, những đổi mới và sáng tạo không ngừng. . . Để đạt đến cái đích chuyển tải được những ý tưởng và cao hơn là những ấn tượng, những cảm xúc cho người đọc, nhà thơ táo bạo này đã sẵn sàng từ bỏ các luật lệ của thơ truyền thống, để chỉ giữ lại những gì cần thiết nhất: Sức hàm chứa của từ ngữ, sức gợi mở của hình tượng, sức lay động của nhạc tính... có lẽ vì thế mà thơ ông gần với âm nhạc, hay ngược lại, chính vì ông còn là một nhạc sĩ nên thơ ông thừa hưởng được những ưu điểm ấy chăng?
7 – 10 -1999




Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook
Facebook