Kiếp người. Truyện ngắn của Mai Tiến Nghị
Sốt ruột, bà Sênh lấy nước đổ vào cái khoẳm võng nhưng cũng chỉ được một lúc là lại kẽo kẹt... Thành thử cứ mơ mơ màng màng như người ốm dở. Khó ngủ... bà lão ngồi dậy: Làm gì bây giờ. Mới hơn ba giờ sáng chứ mấy. Làm gì bây giờ?
Bần thần một lúc, đầu óc lơ mơ nặng chình chịch. Khéo ốm mất. Vậy phải dậy. Ngáp một cái, vươn vai một cái, bà rời võng lần đến góc nhà. Mắt nhắm mắt mở, quờ tay vớ được cái chai... đây rồi. Bà nâng cái chai lên, giương cặp mắt kèm nhèm nhìn qua ánh sáng vàng vọt bởi cái bóng điện ngoài cửa. Vẫn còn. Làm một hớp “phu phong” cả ngày. Ngửa cổ dốc một hơi... cay nồng, tê tê... Nuốt. Râm ran từ đầu lưỡi đến vòm miệng lan qua cổ họng. Nóng trong ngực, rồi cái cảm giác nóng ấy khơi thông mạch máu lan đến đỉnh đầu, khơi thông cái mạch hỗn độn u tịch trong đầu. À bây giờ thì khá hơn rồi. Cha tổ bố nhà nó... cái giống rượu vậy mà hay thật.
Đúng vậy! Cái giống rượu vậy mà hay. Nó đã đỡ bà dậy kể từ khi đứa con trai của bà cũng bỏ đi theo bố nó. Khi người ta đưa con bà đi, bà thấy đất giời rỗng rễnh... Chả có gì... cứ trống hoang hoác... vậy từ nay có mình ta trong cái hoang hoác, chống chếnh này... ta còn gì ...chả còn gì, đến cái ảnh của đứa con cũng chả có. Ai chụp ảnh cái thằng người dị dạng. Giời sao ác thế. Nhìn cái bát hương khói nghi ngút... cháy đi cháy đi, nghi ngút đi... rồi mai đây ta cũng chẳng còn chẳng còn ai nhang khói, và cả ta nữa cũng chẳng ai nhang khói...Cha tổ bố nó... Đời vậy mà ác. Bà muốn đập hết đập hết... để cũng chả làm gì. Nhà cửa, bàn ghế, của cải mâm bàn bát đĩa đập ráo. Cho nó tan tành hết. Bà vớ lấy chai rượu trên bàn thờ con giai. Nào đập!... tự dưng bà cảm thấy khát. Ơ hay... sao lại khát? Khát thì uống. Vậy là ngửa cổ tu. Lạy giời... chả biết vì cái thứ nước lạnh của rượu hay vì cái cay mà nóng rát ở cổ. Cái nóng rát chạy vào bụng lại làm cái đầu tự dưng tỉnh táo ra: Ô lạ thế. Sao lại phải thế? Mình đã lo cho con giai những thứ nó cần ở trên cõi đời này rồi. Có đau cũng là sự đã rồi... Bà uống rượu từ ngày ấy.
Bây giờ trong đầu hiện ra những nỗi lo. Vì những nỗi lo ấy mà bà phải sống. Đến tháng mười này thì ông ấy đã được mười năm, thằng con giai đã được năm năm...dăm năm là được rồi. Cuối năm phải tắm rửa cho hai bố con. Để bố con ông ấy sạch sẽ mồ yên mả đẹp. Để yên tâm. Rồi thì mình còn được ngày nào biết được ngày đó. Cũng bảy mươi rồi còn gì...
Và còn nỗi lo nữa... “nó” đang trong nhà bà. Đang nằm ngủ trên cái giường mà con bà ngày xưa vẫn nằm. Và không phải chỉ có mình “nó”...
*
Bà Sênh vừa bén hơi chồng đã phải xa chồng vì chiến tranh. Hơn mười năm đánh nhau đã biến chồng bà từ một chàng trai khôi ngô thành một ông già hốc hác tiều tụy... khi ông Sênh chiến thắng trở về. Dù sao vẫn hơn những người không trở về. Mừng mừng tủi tủi, họ lao vào nhau cho thỏa khao khát chờ đợi... nhưng cũng ê chề bởi không thể tìm lại cảm giác ngày xưa. Và cả vợ cả chồng chợt nhận ra một chục năm hoang phí... để bây giờ dẫu nồng đượm nhưng vẫn nhợt nhạt, dù thèm khát nhưng cũng chẳng bõ bèn.... Cũng may vì cái sự nhợt nhạt ấy còn có kết quả: Thằng bé Sinh ra đời khi bà đã tuổi ngót bốn mươi...