Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2025

NỔI LỬA LÊN EM

 



NỔI LỬA LÊN EM

(Truyện ngắn)

LƯU BÁ THỊNH


Trên đường hành quân vào Nam chiến đấu, tôi được nghe câu chuyện cTảm động về một nữ quân y ở trạm tiền phương trên dãy Trường Sơn.

Trạm cứu thương này nằm giữa hai dãy núi gần ngay con đường huyết mạch của bộ đội ra Bắc, vào Nam - thuộc cung đường số 15, được rừng cây che phủ, nên khá an toàn trong một thời gian khá dài.

Bọn máy bay Mỹ quần thảo đêm ngày, hòng ngăn chặn con đường chuyển quân của ta. Chúng bắn phá con đường rất ác liệt. Bụi đọng trên đường dầy ngập đến mắt cá chân. Bộ đội hành quân qua đây bị thương vong rất nhiều.

Tuy vậy trạm cứu thương vẫn trụ vững vì bọn địch chưa phát quang được rừng cây che phủ, hơn nữa trạm nằm giữa khe núi, được các dãy núi hai bên bao bọc, nên máy bay Mỹ khó bắn trúng hoặc thả bom vào trạm. Nên thực tế, trạm vẫn là nơi khá an toàn.

Bộ đội bị thương vào trạm, được sơ, cấp cứu kịp thời, chữa trị một thời gian, sau đó được chuyển lên tuyến trên, những ai khỏe mạnh lại có thể trở về đơn vị chiến đấu.

Phụ trách trạm là Đại đội trưởng Trần Phương, cấp bậc Đại úy, người Quảng Bình,
to cao, dáng người cục mịch, nhưng rất nguyên tắc X1.

Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2025

TRANG THƠ THI NHÂN MIỀN CỔ TÍCH

 TRANG THƠ THI NHÂN MIỀN CỔ TÍCH

 

Nguyễn Đình Bắc

nh_bc_1

             ĐƯỜNG THƠ

Anh nắm tay em đi giữa trời Hà Nội

Săc cờ thắm đỏ lung linh

Có em học trò chân sáo

Tung tăng trong nắng Ba Đình

 

Sao nay trông em đẹp lạ

Khẩu trang che nửa mặt duyên

Nụ cười long lanh đôi mắt

Gió bay tung mái tóc huyền

 

Cuộc đời qua nhiều dâu bể

Ta càng thấu tỏ lòng nhau

Đường thơm ngất ngây hoa sữa

Tóc thề vẫn đượm hương cau

 

Về Linh Đàm với anh em nhé

Mặt hồ soi nước gương trong

Dấu xưa chôn vùi xác giặc

Quân reo dậy sóng Sông Hồng

 

Hà Nội năm cửa ô em nhỉ

Cửa nào cũng đẹp cũng linh

Đón em dành riêng một cửa

Đường thơ vào trái tim anh

 

 Hoa Lua

 HÁT RU ANH TRONG ĐÊM TRỞ GIÓ

 

Đêm nay lại trở gió rồi

Thấy anh mất ngủ biết trời chuyển mưa

Vết thương từ những ngày xưa

 Bao nhiêu năm, cứ như vừa hôm qua

Mảnh bom cắn xé thịt da

Anh không kêu, chắc vì là thương em

Để em dậy tắt bớt đèn

Để em xóa nhẹ cho mềm cái đau

 

À ơi anh ngủ cho sâu

Còn bao đồng đội từ lâu không về

Ngủ đi nào những tái tê

Nỗi đau trần thế gọi về hư không

Quên đi một thuở bão giông

Bình minh sẽ đến trong vòng tay êm...

 

Ngủ ngoan anh, ngủ thật êm

Trái tim mãi đập ở miền có em

 

 Đoàn Thịnh

 CHUYỆN THƯƠNG BINH HỎNG MẮT

        Gặp nhau lập cập lời chào

Bàn tay luýnh quýnh rờ vào mặt nhau

       Đằng sau mỗi cặp kính nâu

Con ngươi bằng sứ hướng đâu vô hồn

      Chỉ lung linh tiếng cười ròn

Rồi ôm nhau khóc như còn ngày xưa

      Cái ngày đôi mắt còn chưa …

Xuyên đêm chiến trận nắng mưa dặm dài .

      Mắt mong hoa bưởi tóc cài

Bâng khuâng dõi suốt dặm ngoài hậu phương .

 

       Mà nay khua gậy lần đường

Vịn vào đâu cũng khôn lường bước chân .

       Bấy nhiêu gương mặt yêu thân

Bao hoa lá, với trăng ngần…bỗng không

       Còn đâu thấy thắm môi hồng

Chập chờn dáng mẹ lưng còng ngóng con …

 

        Như bao lấp lánh sáng dồn

Từ trong hốc mắt chỉ còn tối đen .

        Các anh cười, khóc hồn nhiên

Để cho bè bạn nấc lên từng lời

 

      Ngàn sao mãi mãi rạng ngời

Trong tròng mắt ấy, ơi người chiến binh

tay-bac7

 

 In bài viết
Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung

 
 
BẢN QUYỀN THUỘC CÂU LẠC BỘ VĂN CHƯƠNG
Địa chỉ: số 9 Nguyễn Đình Chiểu - Hai Bà Trưng - Hà Nội
Chịu trách nhiệm xuất bản: Nhà thơ Nguyễn Thị Mai
Tổng Biên tập: N.văn, LLPB - P.giáo sư, Tiến sĩ Vũ Nho
 
ĐIỆN THOẠI & EMAIL LIÊN HỆ
Tel:  1- 0328 455 896. 2- 0855 890 003.
Nhà văn, Phó Gs, Tiến sỹ VŨ NHO:  vunho121@gmail.com
 
 
 

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2025

THƠ NGUYỄN HỒNG QUANG

 

THƠ NGUYỄN HỒNG QUANG 

      tac_gia__nguyen_hong_quang_ccbvn

      

THÁNG BẢY RƯNG RƯNG
Tháng Bảy
mưa về như nước mắt quê hương
ướt đẫm những bậc thềm ký ức
sỏi đá cũng nghẹn ngào
khi tên anh khắc vào lòng đất Mẹ...
Có một thời
anh bước đi
mang theo lời thề
bám đá giữ rừng
vượt suối băng đồng
giữ yên từng tấc đất biên cương hải đảo

Thứ Tư, 9 tháng 7, 2025

GIÁ CỦA SỰ THÁI QUÁ

       

      


GIÁ CỦA SỰ THÁI QUÁ

*ĐẶNG XUÂN XUYẾN

ng_xun_xuyn

Chị vỗ đét cái vào mông anh rồi trề môi, cong cớn: - Eo ơi, già rồi mà còn trẻ con lắm! Gần năm chục tuổi đầu rồi mà nhí nhảnh con cá cảnh lắm cơ.... Đời thủa nhà ai, tóc đã bạc trắng mái đầu rồi mà bày đặt níc nêm là em còn bé lắm... Ơ, mà chồng xưng em với ai thế... Chẳng lẽ chồng xưng em với vợ?

Anh đỏ mặt, ấp úng:

- Thì đặt thế cho nó lạ,... chứ em với ai đâu?

Chị sầm mặt:

- Thế là không được! Thế là chồng không trung thực, chồng gian dối với vợ! Chẳng ai đặt níc nêm lại không có nghĩa cả? Thôi chết! Hay chồng phải lòng mụ bán xôi đầu ngõ mới xưng em ngọt ngào như thế? Chả trách, chồng toàn khen xôi nhà mụ ý vừa ngon vừa rẻ. Tháng trước, vợ đánh dấu 5 lần chồng ăn xôi nhà mụ ý đấy.

Anh gãi gãi đầu, giọng có chiều “nể vợ”:

- Thì xôi nhà bác ấy ngon và rẻ thật nên chồng mới ăn. Mà... năm ngoái vợ chả khen xôi nhà bác ấy nấu ngon, sạch lại bán rẻ còn gì? Vợ chả nhắc đi nhắc lại chồng phải thường xuyên ăn xôi ủng hộ nhà bác ấy đấy thôi...

Chị tròn mắt nhìn anh rất lâu, rồi thẽ thọt:

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2025

ĐI THĂM HỎI

 

ĐI THĂM HỎI 

 

     v_cng_hoan_nheo_mt

ĐI THĂM HỎI

               Lâm Vĩnh Chi

                VŨ CÔNG HOAN dịch

          Ngày nhà giáo như thường lệ,  Ủy ban hành chính thị trấn tổ chức đi thăm hỏi, cac trường học trong thị trấn bỗng chốc tưng bừng nhộn nhịp hẳn lên.

Chủ tịch thị trấn hớn hở  dẫn đầu đoàn thăm hỏi đến từng trường, sốt sắng bắt tay chúc mừng các thầy cô giáo. Chiếc xe co đi vào trường tiểu họ trung tâm thị trấn,Chỉ tịch thị trấn xuống xe hồ hởi bắt tay thầy giáo Hoàng, vừa nhiệt tình vừa thân thiết nói:

  • Xin chúc thầy giáo Trần đốn ngày lễ vui vẻ!

Tiểu Lâm, trợ lí văn hóa giáo dục của thị trấn đứng bên cạnh khe khẽ cải chính:

  • Không phải thầy Trần, dây là thầy giáo Hoàng, nhà giáo tiên tiến của huyện, thưa anh!
  • Ồ, thì ra là thầy giáo Hoàng, không phải thầy giáo Trần, mũ anh Trương đội cho anh Lý, nhầm to, xin lỗi nhé!

Ông chủ tịch thị trấn một lần nữa xiết chặt hai tay thầy giáo Hoàng và nói:

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2025

THƠ ĐỨC

 

THƠ ĐỨC 


anh_anh_hoa

     

Thơ Đức
Nguyễn Văn Hoa giới thiệu 
Bài 1/
Khóc và cười
Của Herbert Ochs, 2006

Những giọt nước mắt đắng cay
Không gian nghẹt thở cõi này rơi rơi

Thung lũng sâu lúc đen trời
Dường như ánh sáng khuất nơi xa mờ

Khi mất cuộc sống mộng mơ
Bao nhiêu hy vọng vật vờ biển sâu

Nam nhi chí khí mất đâu
Nhật thực ở giữa bể dâu cõi trần

Bài học cuộc sống ngộ dần
Niềm vui đau khổ quay vần nhân gian

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2025

ĐỖ CHIÊU ĐỨC giới thiệu

 

ĐỖ CHIÊU ĐỨC giới thiệu 

     

Thành Ngữ Điển Tích 122 :  
          
                          VƯỜN,VƯỢN, VƯƠNG, VƯỢT, VƯU. 
                           Inline image
                                               Vườn Hạnh 杏園

        VƯỜN HẠNH chữ Nho là HẠNH VIÊN 杏園 nằm ở phía nam Đại Nhạn Tháp xứ Trường An, thuộc Thành phố Tây An tỉnh Thiểm Tây hiện nay. Vào đời Đường, đây là nơi dành riêng cho những người mới thi đậu Tiến sĩ dạo chơi và dự tiệc do nhà vua khoản đãi, như bài thơ thất ngôn tứ tuyệt "Hạnh Viên 杏園" của Nguyên Chẩn 元稹 đời Đường sau đây :

               浩浩長安車馬塵,    Hạo hạo Trường An xa mã trần,
               狂風吹送每年春。    Cuồng phong xuy tống mỗi niên xuân.
               門前本是虚空界,    Môn tiền bổn thị hư không giới,
               何事栽花误世人。    Hà sự tài hoa ngộ thế nhân.
     Có nghĩa :
                     Ồn ào xe ngựa bụi Trường An,
                     Gió cuốn tiễn đưa mỗi độ xuân.
                     Trước cửa trống không đà vốn dĩ,
                     Sao trồng hoa để lở người trần.

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2025

NHỮNG “CHẤM PHÁ” TÂM CẢM CỦA MỘT NHÀ THƠ KHIẾM THỊ

 


NHỮNG “CHẤM PHÁ” TÂM CẢM

CỦA MỘT NHÀ THƠ KHIẾM THỊ
(Đọc “Chấm phá” - Tập thơ Lục bát của Nguyễn Việt Anh,
Nxb. Hội Nhà văn, tháng 12-2024)

                   QUANG HOÀI
“Chấm phá” là tập thơ thứ 16 của Nguyễn Việt Anh - nhà thơ khiếm thị, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Nếu như “Thức cùng bóng tối” là tập thơ Lục bát đầu tiên xuất bản năm 2014 hoàn toàn là lục bát 4 câu khai mở thi nghiệp của mình, thì “Chấm phá” ra đời sau 10 năm cũng tại Nhà xuất bản Hội Nhà văn là một bước tiến cả về hình thức và nội dung của thơ Nguyễn Việt Anh nói chung và thơ Lục bát nói riêng của anh.
“Chấm phá” có cả thẩy 50 bài thơ Lục bát, trong đó đại bộ phận là thơ 12 câu, không có bài 4 câu. Với Nguyễn Việt Anh từ ngắn đến dài không phải là sự kéo dài vô độ vô vị, mà là cái dài cần thiết để dung chứa những điều cần bày tỏ, biểu thị trọn vẹn những ý tứ thầm kín, sâu xa mà mình muốn nhắn gửi tới bạn đọc yêu quý. Đó là cái dài có liều lượng đủ gợi mở bằng các thủ pháp nghệ thuật vốn có của thơ Lục bát, chứ không phải là sự dài dòng, lan man dây cà ra dây muống, không kìm nổi dây cương khi cưỡi lên chú ngựa Lục bát bất kham.

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2025

VỀ THƠ NGUYỄN VIỆT ANH

 



NGUYỄN VIỆT ANH: THƠ TỪ THẾ GIỚI CẢM QUAN KHÁC BIỆT


            CHỬ THU HẰNG

Trong khu vườn đa sắc của thơ ca Việt Nam đương đại, có những bông hoa nở lặng lẽ nhưng tỏa hương thơm ngát từ một nghị lực phi thường. Câu lạc bộ Sáng tác Văn học Hồ Gươm tự hào vì có một hội viên đặc biệt, đó là nhà thơ khiếm thị Nguyễn Việt Anh, sinh năm 1982 tại Hà Nội. Nhân dịp Nguyễn Việt Anh ra mắt tập thơ “Chấm phá”, tôi đọc lại vài tập thơ anh tặng, để thêm một lần cảm phục trước nghị lực sống của anh.
Tôi đã đến thăm Nguyễn Việt Anh cùng bạn bè. Ngôi nhà số 39 phố Hàng Bồ nằm lọt trong khu phố buôn bán sầm uất của Hà Nội, là nơi “tấc đất tấc vàng”, lại “tứ đại đồng đường” chung sống nên khá chật chội, chẳng thấy mảnh sân phơi, nơi từ đó bay lên câu thơ ảo diệu của Nguyễn Việt Anh: "Dây phơi không chiếc áo nào/ Mỗi khi gió động vẫn chao đôi tà". Không có mảnh sân, không có cỏ cây hoa lá, không gió hát chim ca… những thứ thật sự hiếm hoi với người Hà Nội sống trong khu phố cổ. Nhưng Nguyễn Việt Anh dường như đã vượt thoát khỏi những bức bí đời thường ấy bằng đôi cánh của thơ. Chỉ cần một chiếc lá khô đi lạc cũng đủ cho anh phiêu du trong cõi vô cùng: "Nhặt lên chiếc lá héo khô/ Thấy ta trong cõi hư vô thay hình/ Gió đưa chiếc lá tái sinh/ Về đây rơi lại chỗ mình đã rơi" (Tái sinh)
Với tâm hồn nhạy cảm và tinh tế của người Hà Nội, một tách cà phê sáng cũng đánh thức trong anh nỗi buồn muôn thuở của thi nhân: "Cà phê đắng ngắt bờ môi/ Căn phòng trống trếnh ngoài trời bão giông/ Sao mưa cứ lọt qua song/ Theo nhau len lỏi vào trong nỗi buồn" (Cà phê đắng)

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2025

MƯA TRONG CỬA SỔ TRỜi

 


MƯA TRONG CỬA SỔ TRỜi


Truyện ngắn NGUYỄN THAM THIỆN KẾ
1. Bán đảo đẫm ướt mưa đêm. Xương rồng và granite. Hạt mưa trong cơn mưa. Tôi có Chị hiện diện ở con đường ven biển...
Dấu hiệu Tôi đã vướng vào rắc rối. Sau cú phanh độc, chiếc SUT rê lộn ngược lại 20 km đường, Tôi mới hay. Tảng đá hoa cương hình đầu ngựa gặp bên lái cách đây một tiếng rưỡi, thì bây giờ lại ở bên phải.
Tôi hướng tới Chị ngột ngạt. Luôn luôn. Kích hoạt ký ức. Cuộc vượt thoát đang chờ đợi.
2. Tường kính suốt từ sàn tới trần, chuyển động ngoằn ngoèo dòng mưa hắt bám. Chớp xé ngoài khơi, sáng lên cột đèn biển không thắp sáng, đen thui như thân cây dương xỉ tiền sử hóa thạch. Sóng ào.
Nến bàn ăn vừa thắp.
Hai bộ đồ ăn mô phỏng linga và yoni gốm Bàu Trúc bày đối diện. Khăn ăn gấp xoáy ốc màu rượu chát.
Hở vai váy tím, rực lên mùi nước hoa Adidas nam tính, Nàng đan tay ngang đùi, ghế mây thảm len. Vẻ như tuổi ba mươi ngồi đó mấy mươi năm. Sau lưng Nàng, giá gỗ thông không vec-ni bày chật vỏ chai rượu cổ và đám Tễu baby mũm mĩm. Lò sưởi ốp đá cuội lập bập cháy thứ củi vụn ngấm mặn dạt vào bãi tắm.
Khói lòng vòng khét đắng.