THÀNH NGỮ ĐIỂN TÍCH 113 :
Tây Thi Vương Chiêu Quân
THÀNH NGỮ ĐIỂN TÍCH 113 :
Chào hoa
Của V.Gơt 1749 -1832
Chuyển ngữ
Nguyễn Văn Hoa
( Tháp Dương Bắc Ninh )
Nguồn
" de Gedichtgoethe"

Bó hoa này tự cắt
Ta đã chào ngàn lần.
Ta thường tự cúi đầu
Hoa ơi trọn ngàn lần.
Trái tim ta xúc động
Trước hoa trăm ngàn lần.
***
NGUYỄN THỊ THIỆN
Văn bản bài thơ chữ Nôm, bản Tiếng Việt của Trần Văn Giáp
CÂY CHUỐI (BA TIÊU)
Tự bén hơi xuân tốt lại thêm,
Ðầy buồng lạ, màu thâu đêm.
Tình thư một bức phong còn kín,
Gió nơi đâu, gượng mở xem..
(Hai câu cuối của bài có thể lấy ý từ bài Vị triển ba tiêu của Tiền Hử đời Đường (Trung Quốc).
Nguồn: Nguyễn Trãi toàn tập, NXB Khoa học Xã hội, 1976).
Đôi điều cảm nhận
Phiếm về NHÂN QỦA
ĐỖ CHIÊU ĐỨC
MIÊN VÀ HỢP
Quá nửa đêm, con tàu uể oải, rồi cũng vào được ga
Đò Lèn. Đã vậy, lại còn hú hét lên mấy hồi còi não nuột, khô khốc, khiến màn
đêm giật mình, dài ra.
Tôi đi ngược về phía đoàn tàu, đến toa gửi đồ, lấy
được chiếc xe đạp, người tướt toát mồ hôi. Nếu ngồi chờ trước cửa ga tới sáng, để
về nhà cũng phải mất vài tiếng đồng hồ nữa chứ chả ít. Thôi, cố về sớm để tránh
nắng. Đang đêm, mà nóng quá thể, chắc ban ngày còn nóng hơn?
Dựng chiếc xe đạp vào đống rơm phía trong ngõ, chạy
đến giếng, vục dăm gầu nước. Thật lạ, dội nước vào thấy mát, nhưng vừa mặc
chiếc quần đùi xong, đã muốn cởi ra ngay. Quần với áo gì mà cứng queo, mới chạm
vào da đã thấy nóng giẫy lên.
Trong nhà, mấy chiếc giường bỏ không. Mẹ con, bà cháu trải chiếu nằm ngủ dưới nền gạch. Có lẽ, đêm nóng quá, nên cả nhà “xuống chiếu” ngủ tập trung, quen như hồi ngủ ở sân đình, hay sân kho hợp tác xã. Định ghé lưng một chút, vì hai mắt cay sè, nhưng khi rọi chiếc đèn pin khắp lượt, không còn muốn ngủ nữa. Có lẽ, đêm tối chạng vạng, không sợ ai nhìn thấy, nên bà cháu ngủ ngáy tự do, chẳng cần giữ ý tứ gì nữa. Ở góc nhà, mẹ rúc đầu vào chân giường, hai ống quần xắn lên tận bẹn, chiếc quạt mo úp lên che mặt. Con Liên nằm rất khó coi, áo vén lên tận mặt, để lòi ra một bên vú. Xem ra, con bé đã lớn, mười sáu mười bảy tuổi rồi còn gì. Còn con Hoan, cởi tuột hàng cúc, để lộ cái xu chiêng nhỏ xíu. Ngực đã có gì đâu, mà con bé thích làm dáng người lớn? Còn hai đứa con gái Vui, Vẻ, quần cộc, không áo sống gì rốt, nằm co ro như hai chú chó con mới sinh chưa mở mắt. Chúng nằm ở phía trên cùng. Trẻ mỏ thế đấy, sau này có vươn lên được hay không, nào ai biết trước, nhưng bây giờ còn bé, khi ngủ đứa nào cũng muốn nhoai lên trên, không biết vì sao?
VŨ NHO
Tôi vốn thích đọc những bài bình thơ, những bài “dọn vườn” thơ . Mục đích chỉ là để học hỏi và suy ngẫm. Và quả thật, tự mình tôi đã thu hoạch được khá nhiều điều bổ ích. Coi như đó là bài học quý cho mình khi thẩm định thơ. Phương châm của tôi là mọi chuyện người bình thơ, dù uy tín đến đâu, thì cũng cứ phải xem xét thật cẩn thận, không vội vã tin ngay. Nếu cần thì thử tìm một cách khác, tìm một phản biện.
Xin ghi lại đây như một bài học cho riêng tôi. Và bạn đọc ai quan tâm thì cùng tôi chiêm nghiệm, có thể phản biện thì lại càng hay!
Chuyện thứ nhất
TRANH LUẬN CHUYỆN LÔNG NGHÉ VÀ CÁ VỚI KĨ SƯ CANH NÔNG NHÀ THƠ HUY CẬN
Tôi không nhớ chính xác , nhưng chắc là năm Trường ĐHSP Việt Bắc, và khoa Văn kỉ niệm 30 hay 35 năm thành lập ( 1996 hoặc 2001). Nhà thơ Huy Cận là khách mời của khoa. Ông còn được mời làm Chủ khảo cuộc thi thơ của sinh viên. Sau khi liên hoan với Khoa Văn, có chút hơi bia, rượu, tôi mạnh dạn gặp nhà thơ và “có ý kiến”:
-Thưa bác Huy Cận, bác có bài thơ “Thi nghé” rất nổi tiếng được đưa vào sách giáo khoa Ngữ Văn Trung học cơ sở. Xin mạn phép bác để góp ý rằng bài thơ đó bác có chỗ SAI ba lần!
-???
- Vâng, tôi xin nói ngay: bác viết : Lông nó đen là sai lần thứ nhất. Đen nháy là sai lần thứ hai. “ mẹ nó liếm, càng đen/ mặt trời làm bàn chải, từng tia nắng vuốt thêm” là sai lần thứ ba!
Nhà thơ Huy Cận ngớ ra vì có thằng cha ít tuổi mà dám bảo mình sai BA LẦN, lại trước mặt cán bộ và sinh viên khoa Văn. Ông chống chế:
Nguyễn
Bá Khoản - người chiến sĩ - nghệ sĩ nhiếp ảnh
tiên phong của cách mạng Việt Nam
PGS.TS.
Nguyễn Ngọc Thiện
Liên hiệp các Hội
VHNT Việt Nam
Từ nhỏ, tôi đã say mê văn chương và nghệ
thuật nhiếp ảnh, mỹ thuật.
Tình cờ, ngày tôi sinh là giữa tháng 2
năm 1947 - mãi sau này, đọc tiểu sử Nguyễn Bá Khoản tôi mới biết rằng đó cũng
là những ngày tay máy 30 tuổi của nhiếp ảnh cách mạng này đang say sưa len lỏi trong
những căn nhà, đường phố Hà Nội để chụp hàng trăm tấm ảnh bằng chiếc máy ảnh Prontor
2 quen thuộc luôn bên mình về một Hà Nội anh dũng chiến đấu suốt gần một
trăm ngày cho Tổ quốc quyết sinh, cầm cự bám giữ Thủ đô, để bảo toàn lực lượng
của ta rút lên chiến khu Việt Bắc tiếp tục cuộc kháng chiến lâu dài, gian khổ
suốt 3000 ngày cho đến ngày toàn thắng, sau thất thủ của thực dân Pháp tại Điện
Biên Phủ.
Lớn lên, trong những năm học cuối cấp III Phổ thông, do đam mê cũng là do may mắn, tôi được làm quen với những tấm ảnh lịch sử, trong đó có nhiều tấm ảnh dưới ghi người chụp là Nguyễn Bá Khoản, qua những trang sách và giờ học của môn lịch sử Việt Nam hiện đại. Những tấm ảnh đen trắng của Nguyễn Bá Khoản hồi đó in trên giấy chưa được đẹp như bây giờ (do hạn chế về kỹ thuật in ấn) nhưng đã giúp tôi hình dung rõ nét một phần nào những chặng đường đấu tranh cách mạng vẻ vang của lịch sử dân tộc Việt Nam từ đầu thế kỷ XX.
KHÁT VỌNG
Khi cánh cửa từng căn phòng dần khép
Ánh sáng chìm đi
Thời khắc đảo chiều - Giờ của các lân tinh
Tự đốt cháy mình thoát lên từ lòng đất.
Trong ngôi nhà của đêm
Những đôi mi khép chặt
Cửa bật mở
Vài giấc mơ còn thức
Chúng băng qua những con đường dấu chân không chạm đất
Cháy bùng lên đôi cánh lửa khổng lồ.
ĐẤT NGHỊCH
Truyện ngắn NGUYỄN KIM RẪN
- Cháu chào chú!
- Chào cháu! – Tôi vừa đáp vừa ngửng mặt lên- Cháu là…
- Cháu Cường, con bố Mộc đây mà! Chú không nhận ra à?
- Cường à! Chà, mấy năm không gặp trông khác quá.
Đúng là khác thật. Từ một thằng bé Cường gầy gò, đen đúa, nay trông béo tốt, phương phi, oai vệ. Hai hàng lông mày nằm ngang, miệng nói cười thỏa mái, giọng chắc khỏe và sang. Tôi hỏi:
- Cháu làm gì ở đây thế?
- Nhà cháu đây mà!
- Ồ! Nhà cháu… ?!
- Chắc ông ngạc nhiên lắm ạ?
- Quả có thế.
CHÙM THƠ THIẾU NHI MÙA TRUNG THU 2024
Tác giả Mỵ Duy Thọ
1. VUI TRUNG THU
Trung Thu ông trăng sáng
Đêm nay ông trăng tròn
Đi vào tận ngõ xóm
Gọi từng đứa trẻ con
Mau lên các bạn ơi
Thùng thình trống liên hồi
Đèn kéo quân đang chạy
Đèn ông sao sáng rồi
Đường làng như trẩy hội
Trống diễu quanh sân đình
Mặt nạ ai lạ quá
Đầu lắc lư xập xình
Múa lân, múa sư tử
Đuôi dài miệng há to
Bước chân theo trống mõ
Chú phỗng quay làm trò
Bài đăng trên Báo Văn nghệ Công an hôm nay 29/8/2024:
TA ĐÁNH GIẶC CHO DÂN NAM CÓ CHỦ
Tùy bút CỦA BÙI QUANG THANH
Qua những câu chuyện cổ tích, trong những dòng
sử liệu ngắn ngủi, những lời ngợi ca truyền
thống…, ông là người đồng hương của tôi. Tôi vốn mê
lịch sử của nước mình, vì thế tôi mê ông, mê sự nghiệp của
vị hoàng đế chân đất áo vải đã lừng danh một thuở, thắp
sáng hồn dân tộc trong những năm trường tối tăm nô lệ.
Sử cũ kể rằng, Mai Thúc Loan có quê gốc ở gò Mai -
Kẻ Mỏm, một làng chuyên làm muối ở ven biển Thạch
Hà. Mẹ ông rời quê sang sống ở vùng rú Đụn bên Nam
Đàn, Nghệ An và sinh ông ở đó. Mẹ đi kiếm củi bị hổ dữ
ăn thịt, ông đã tập luyện võ nghệ rồi gia nhập phường
săn giết hổ báo thù. Năm 722, Mai Thúc Loan đã lãnh đạo
nông dân nổi dậy chống lại ách áp bức thống trị của nhà
Đường Trung Quốc từ địa phương Nam Đàn. Ông xây
dựng thành Vạn An với sự liên hoàn của các đồn là những
ngọn núi xung quanh Đụn Sơn, xây dựng thủy binh trên
sông Lam với lực lượng hàng chục vạn quân. Họ Mai
mở rộng ngoại giao, liên kết với các nước phía Nam như
Champa, Chân Lạp, Kim Lân (Malaysia) cùng hợp binh
chống giặc. Khi đã có lực lượng đủ mạnh trong tay, Mai
Thúc Loan lên ngôi vua và kéo đại quân ra Long Biên, vây
hãm Đô hộ phủ của nhà Đường là thành Tống Bình, đánh
đuổi quan tướng Trung Hoa chạy về phương Bắc. Sau khi
giải phóng đất nước khỏi ách đô hộ giặc Tàu ngót 700
năm, ông lại cùng quân dân cả nước lao vào cuộc kháng
chiến chống xâm lược ngót chục năm nữa cho đến lúc mất
vì bệnh tật…