Thơ – Trương Việt
Hà Nội 29-9-2014 Pháp Vân
ĐƯỢC
Bàn tay em ngây thơ nhỏ nhắn
Vượt Trường Sơn nắp ống xăng dầu
Bom đằng trước đạn đằng sau
Em lên lỏi có từng ngày hạnh phúc
Mỗi trận sốt rừng chia nhau viên thuốc
Tia chớp bay qua mất mấy mạng người
Không một vết thương em về với cuộc đời
Hơn cả huân chương trên ngực
Sống trở về như người thân nguyện ước
Lấy chồng sinh con chìm nổi nợ nần
Hạnh phúc ngập tràn chẳng bao giờ thiếu
Tiếng cười ba mẹ con em
Thật bất ngờ bí mật trái tim
Chỉ hé nở mỗi lần em tủm tỉm
“ Cáo biết ngay nho muốn nói gì”
Hạnh phúc người nghèo đơn sơ triết lý
“ Yêu” còn để giành sức khỏe nuôi con
Con cái mình cũng giống lũ chim
Đủ khôn lớn tìm mái nhà tổ quốc
Hết chiến tranh hai phạm trù mất được
Anh thấy mình được quá nhiều luôn
Hai con trai ” lãi “ bốn đứa con
Ba tiến sĩ một tấm bằng thạc sĩ
Phúc biến hóa âm dương phù trợ
Đời cho ta ta kính tặng cho đời
Khi em mang bệnh hiểm trong người
Đáng sợ nhất chồng con sao nhãng
Bố con anh đương nhiên quà tặng
Như ô xy cho máu khi cần
Trong tay ta dâu đảm trai hiền
Lãi suất ấy bao giờ tiêu hết
Bác sĩ bệnh nhân đồng hành vào cuộc
May mắn mỉm cười cầu được ước nên
Cứ vô tình như số như duyên
Chỉ tích tắc lên chồng lên vợ
Hạnh phúc chỉ là đánh đố
Nếu tình yêu không có thật trên đời
NHƯ CHUYỆN THÁNH THẦN