“I
AM NOT YOURS” - DẤU HIỆU CỦA MỘT CUỘC TÌNH TAN VỠ
Phạm Đức Nhì
Lời
Nói Đầu
Vào 2 thập
niên đầu của thế
kỷ 20, trong khi phụ
nữ Việt Nam đang phải
đeo trên cổ cái gông “tam tòng tứ
đức” của đạo
Khổng, phải chấp
nhận sống cảnh
“chồng chúa vợ tôi”, thì ở
Mỹ Sara Teasdale cũng đã phải
đau đớn thốt lên với
người đàn ông mình yêu: “Em không phải
là vật sở hữu
của anh” (I Am Not Yours).
Dĩ nhiên, nếu
không nhờ tài thơ của
tác giả thì dù ý tưởng có hay, có cấp
tiến đến đâu chăng nữa
I AM NOT YOURS cũng không thể “sống
lâu lên lão làng” và còn được người
yêu thơ ở Mỹ
(và cả trên thế giới)
yêu mến và trọng vọng
đến ngày hôm nay.
Xin chia sẻ
đến những người
yêu thơ Việt Nam, đặc
biệt là chị em phụ
nữ, tâm tình của một
nữ sĩ người Mỹ
đầy cá tính.
I
AM NOT YOURS
I am not yours,
not lost in you
Not lost,
although I long to be
Lost as a
candle lit at noon
Lost as a
snowflake in the sea
You love me,
and I find you still
A spirit
beautiful and bright
Yet I am I, who
long to be
Lost as a light
is lost in light
Oh plunge me
deep in love – put out
My senses,
leave me deaf and blind
Swept by the
tempest of your love
A taper in a
rushing wind
Sara Trevor
Teasdale (1884-1933)
EM KHÔNG PHẢI
LÀ (VẬT SỞ
HỮU) CỦA
ANH
Em không là (vật
sở hữu) của anh, không
mất trong anh
Không mất, mặc dù em ao ước được
Mất như ngọn nến cháy lúc giữa trưa
Mất
như bông tuyết trong nước
biển
Anh yêu em, và em nhận
thấy anh vẫn còn
Một tâm hồn đẹp và trong sáng
Nhưng em là em, người khao khát được
Mất như một tia sáng bị mất trong
ánh sáng
Ôi!
Hãy nhận em chìm sâu trong
tình yêu - lấy
đi
Các giác quan, để em thành điếc và mù
Được cuốn theo cơn
bão của tình anh
Như
cây nến mảnh mai (1) giữa
cơn gió mạnh
(Tự
dịch)
Vài Nét Về
Tác Giả Tác Phẩm
Sara Teasdale
sinh ngày 08/08/1884 tại St. Louis, Missouri, USA, là
con út trong một gia đình trung lưu.
Do thể chất yếu
đuối, bệnh hoạn
nên từ nhỏ cho đến
trưởng thành mọi việc
sinh hoạt thường nhật
cũng như học hành đều
phải có người ở
sát bên chăm sóc
giúp đỡ. Mọi người
trong gia đình xem bà như một
“đứa bé suốt đời”
(everlasting child), không phải động
móng tay để tự chăm sóc chính mình chứ
đừng nói đến phụ
giúp việc vặt trong nhà hoặc
lăn lóc mưu sinh. Mãi đến
10 tuổi mới được
đi học ở một
ngôi trường gần nhà; tốt
nghiệp bậc trung học
ở Hosmer Hall năm 19 tuổi
(1903).