CÁNH BUỒM TRẮNG
TRUYỆN NGẮN CỦA THẾ ĐỨC
Trời mưa nặng hạt, cuối đông mà mưa to thế thì thật hiếm có.
Đứng ở bến đò ngang bên này, nhìn sang bên kia không thấy một bóng người. Dưới chân đê, cánh đồng mới gặt còn chưa kịp cày ải, những gốc rạ ướt sũng, tơi tả theo từng cơn gió thổi rào rào, lạnh buốt.
Ông Thẩm quàng mảnh tơi nhựa, đầu đội chiếc nón lá, tát nước đò oàm oạp.
- Sao mà lắm nước thế không biết? - Ông cằn nhằn!
Sắp tết rồi, nếu không mưa thì ông Thẩm cứ nhoài người ra mà chèo đò, đưa khách qua sông.
Tầm này mọi năm, khách bên kia sang sông đi chợ sắm tết lũ lượt. Chợ họp có phiên. Nếu hôm nay không đi, thì chỉ còn ngày Hai mươi tám Tết là phiên cuối cùng, có mưa nữa, chắc cũng không đừng được. Ông Thẩm bảo thằng Thảo, đứa con trai út mới mười ba tuổi, đến hôm ấy phụ với ông một tay chèo mới kịp được.
Thằng Thảo “Vâng”rồi chạy vào cái ổ rơm nằm co ro, xuýt xoa kêu rét.
Thảo cùng học một lớp với tôi. Nhà Thảo, nhờ có nghề chở đò nên có vẻ khá giả. Mới học chưa xong cấp hai phổ thông, nó đã ra dáng cậu ấm ghê lắm. Lúc nào cũng ăn diện, đầu chải bóng mượt bằng một loại sáp nó mày mò tự chế từ hạt bưởi, cũng thơm ra phết, rồi rẽ cái ngôi lệch một bên, trông rất oách.
Hồi ấy, ở quê tôi, cung cách như thằng Thảo là dân chơi nhất làng, không có ai cùng lứa tuổi bì kịp.
Hôm nọ, đứng trên sân nhà nó, tôi tiết lộ:
- Hè này, tớ sẽ đi đò chở cát cùng ông Phi ở tận Đồng Quan nhé!