“VỢ NHẶT” CỦA ANH K...
Đặng Xuân Xuyến
Anh hơn tuổi, học trước nhiều khóa,
lại chơi với nhau khi lão đã ra trường chán chê nên chỉ loáng thoáng nghe
chuyện tình duyên của anh lận đận lắm. Mọi người kể, thời sinh viên, anh yêu mê
mệt “cô bé” tên Chi, nhưng chẳng hiểu lý do gì mà hai người lại chia tay, anh
“khép cửa tình yêu” từ đấy. Bạn bè đồng trang lứa, rồi đàn em sau anh 5 khóa,
10 khóa, 15 khóa... lần lượt rời bỏ cuộc sống độc thân, anh vẫn lầm lũi
một bóng đi đi về về căn gác đã mua từ thời trai trẻ.
Thế rồi đùng cái anh yêu. Yêu vội,
rồi cưới gấp theo đề nghị của “nhà gái”. Đến dự đám cưới, nhìn cô dâu, lão
choáng vì người đâu mà xấu. Cái mặt đã dài lại còn vẹo vọ. Hàm răng đã cái thò
cái thụt lại xỉn màu nham nhở. Nói không quá lời, Thị Nở nếu hiện diện có khi
nhan sắc nhìn còn dễ chịu hơn, duyên hơn… Quá thất vọng, lão buột miệng, thốt
câu: - “Đã nhịn đến từng này tuổi sao lại đi rước hàng tồn kho phế phẩm như
thế!”. Bạn bè bấu lão, nhắc: - “Nói khẽ thôi kẻo nhà gái họ nghe thấy, chửi vỡ
mặt đấy.”. Rời hôn lễ, lão ghé tai anh nói nhỏ: - “Nhịn bao năm mà lấy vợ xấu
thế.”. Anh cười ngất, đấm lưng lão, chửi: - “Thằng khỉ! Chỉ cần anh thấy chị mày trẻ trung, xinh đẹp là oke rồi.”.
Mừng cho anh đã có mái ấm gia đình nhưng thật lòng lão vẫn thấy gợn gợn điều gì
đó rồi sẽ không ổn với người “vợ nhặt” của anh...