Miệt mài chảy mãi tháng năm trôi (*)
TS. Bùi Như Hải
Nhà thơ, nhà giáo Nguyễn Văn Trình hiện là Hội viên Hội Văn học nghệ
thuật tỉnh Quảng Trị. Anh sinh ngày 04 tháng 01 năm 1960, tại làng Lạng Phước,
Đông Lễ, Đông Hà, Quảng Trị. Anh từng gia nhập Quân đội Nhân dân Việt Nam
và tham gia chiến đấu ở biên giới phía Bắc, sau đó anh chuyển ngành về học Đại
học khoa Ngữ văn, tại trường Đại học Sư phạm Huế. Sau bốn năm miệt mài học
tập, nghiên cứu và rèn luyện anh đã tốt nghiệp và về nhận công tác giảng dạy tại
trường THPT Bồ Bản, Triệu phong, Quảng Trị. Do nhu cầu của ngành giáo dục
đào tạo Quảng Trị, anh lần lượt được thuyên chuyển công tác giảng dạy đến các
trường THPT Đông Hà, THPT Lê lợi, THPT Phan Châu Trinh và THPT Chế Lan
viên. Cuối năm 2017 Nguyễn Văn Trình được nghỉ hưu theo chế độ. Duyên thơ
đến với anh rất sớm, ngay những năm tháng còn là học sinh ngồi trên ghế nhà
trường, anh đã viết thơ. Những bài thơ anh viết rất hồn nhiên, tươi vui, được lưu
giữ ở những tờ báo tường, những cuốn Lưu bút của thời còn cắp sách đến trường.
Những năm tháng tham gia chiến đấu ở biên giới phía Bắc, anh tiếp tục sáng tác
thơ, lần này anh gửi cho các báo và tạp chí xem có được đăng thơ mình không và
vui thay những bài thơ anh gửi đều được đăng, như các bài : Em về bên ấy, Em về
cho ai chơi vơi, Chiều An lạc,… là những bài thơ được đăng đầu tay và được báo,
tạp chí gửi về tại đơn vị, được các đồng chí, đồng đội đón đọc, khen ngợi và
khuyến kích, động viên anh tiếp tục viết thơ để được phổ biến rộng rãi, lan tỏa hơn
nữa. Rời quân ngủ, vào môi trường sinh viên anh càng có cơ hội để sáng tác thơ
hơn. Những bài thơ anh viết ra đều được in trong các tuyển tập thơ văn: Gương
mặt thời gian của trường Đại học Sư phạm Huế và một số báo, tạp chí Trung ương
và địa phương. Thơ Nguyễn Văn Trình lúc này không chỉ có lực lượng đọc giả là
thầy cô và bạn bè mà còn bạn đọc gần xa trong cả nước biết đến và yêu mến, đón
nhận một cách nồng nhiệt. Với sự nỗ lực sáng tạo không ngừng nghỉ, đầy tâm
huyết nên đã hun đúc Nguyễn Văn Trình hạ sinh đứa con đứa con tinh thần
đời của mình sau bao nhiêu năm ấp ủ, đó là tập thơ Mây trắng bên trời, do Nhà
xuất bản Thuận Hóa ấn hành năm 2011. Tập thơ vừa mới trình làng thì bạn đọc đã
đón nhận, các cây bút phê bình, lý luận quan tâm rốt ráo, đánh giá khá cao, góp
phần nâng thêm đôi cánh để Nguyễn Văn Trình tự tin bước vào làng thơ Việt Nam
đương đại.Nguyễn Minh Hoàng ThS Ngữ văn, trong bài viết Khung trời mây trắng
đã nhận định rất đúng về văn phong của Nguyễn Văn Trình, khi cho rằng: “Tập thơ
Mây trắng bên trời gói trọn những cảm xúc của thi sĩ về đời, người, nghề và những
niềm sâu kí ức. Đọc những vần thơ của anh ẩn chứa những năm tháng cuộc đời, tôi
bắt gặp cái sâu sắc trong cách nhìn, cái tinh tế trong cách cảm, cái đa dạng trong
cách thể hiện những tâm tư. Không cầu kì, không làm duyên, từng câu từng chữ
bình dị mà sang trọng, gần gũi như chính cuộc đời mà chứa đựng những triết lí sâu
xa. Bởi Nguyễn Văn Trình đến với thơ bằng tấm lòng của nhà giáo, bằng tâm hồn
đa cảm của một thi nhân, mang trách nhiệm thiên lương của một người dâng hiến.
Dâng hiến cho đời cái đẹp của tiêu chí nghệ thuật thơ ca: Chân-Thiện -Mỹ. Thơ
Nguyễn Văn Trình là sự dấn thân của một người luôn nặng nợ đa mang, với thơ
với đời”. Còn nhà thơ, nhạc sỹ Lê Đàn trong bài Những vầng mây không trôi đã có
những nhận định sắc nét, lẩy được cái hồn cốt của thơ Nguyễn Văn Trình qua tập
thơ, khi cho rằng: “Tập thơ Mây trắng bên trời của thầy giáo - thi sĩ Nguyễn Văn
Trình là những vầng mây không trôi. Bởi thơ ấy luôn day dứt và ám ảnh, để lại
trong tôi ấn tượng khó phai sau mỗi lần đọc. Và tôi tin những nõn mây trắng làm
dịu mát lòng người kia sẽ còn mãi với trời xanh, mây trắng”.
Quê hương và đất nước là một đề tài không bao giờ vơi cạn trong trong dòng
chảy văn học Việt Nam. Ở địa hạt thơ - dòng riêng trong nguồn chung thì đề tài
này cũng là một mạch nguồn cảm hứng chủ đạo dạt dào xuyên suốt nên mỗi nhà
thơ trong sự nghiệp sáng tác của mình cũng đều viết về đề tài này. Nhưng mỗi nhà
thơ lại có cách tiếp cận, tìm tòi và khám phá riêng, từ đó để lại dấu ấn đậm nhạt
trong lòng bạn đọc cũng khác nhau. Nguyễn Văn Trình là một nhà thơ viết nhiều
và khá hay về đề tài quê hương đất nước. Đông Hà, Quảng Trị - nơi sinh ra, lớn lên
và trưởng thành, gắn bó hơn sáu mươi năm nay đã được nhà thơ Nguyễn Văn
Trình cảm tác viết lên những bài thơ chất chứa đầy tâm trạng tươi vui, tự hào, như
Hiếu Giang xanh, Phố thương, Đông Hà ngày mới, Thành phố ngã ba sông, Huyền
sử một dòng sông, Chiều An Lạc,… Dẫn dụ như đọc giả đọc bài thơ Đông Hà ngày
mới sẽ thấy được một sự mến yêu, tự hào của nhà thơ Nguyễn Văn Trình đối với
quê hương của mình. Bài thơ như chính khúc ruột, chính dòng máu chảy của người
thơ, mang hồn cốt của quê hương xứ sở và một tấm lòng chân thành, đôn hậu của
một người con quê hương miền Trung dấu yêu:
Tôi yêu Đông Hà, tự thuở nào thơ dại
Thành phố muôn đời, ngự trị trong tim
Từ buổi cấp hai, cấp ba thời còn đi học
Kỷ niệm nào, lưu dấu tuổi học đường
Hiếu Giang xanh yêu thương biết mấy
Tắm mát tuổi học trò sông Cái sông Con
Tuổi thơ qua đi dòng sông ở lại
Miệt mài chảy mãi tháng năm trôi
(Đông Hà ngày mới)
Bài thơ Phố thương cũng đã để lại trong lòng bạn đọc những ấn tượng khó
quên. Vẫn theo cái quy luật tuần hoàn của đất trời vần vũ mà sao cứ làm ta vấn
vương bởi những gam màu khác lạ trong bốn mùa của một một thành phố trẻ Đông
Hà. Bức tranh bốn mùa trong thơ ca truyền thống thường thì mùa Thu là mùa của
lá vàng bay, mùa Hạ là mùa của những tiếng ve ngân vang, mùa Đông là mùa của
những hàng cây trơ cành, trụi lá và mùa Xuân là mùa vạn vật thay áo mới, cây cối
đâm chồi, nảy lộc,…Nhưng bốn mùa trong thi phẩm này lại mang dáng nét riêng
của một mảnh đất miền trung. Sắc màu mùa Thu Đông Hà không bâng khuâng,
đượm buồn mà kiêu sa, biêng biếc, thao thiết trong những buổi chiều mưa, lạc
bước câu thề:
Một mùa thu nữa kiêu sa
Đông Hà tím chiều mưa nguồn biêng biếc
Giọt sáng cuối ngày thao thiết
Chợt nhớ chợt thương lạc bước câu thề.