TRÁCH
Chử Thu Hằng
Trách trời, trách đất, trách mây
Trách mình
ngơ ngẩn để say cuối chiều
Trách người nỡ thả bùa Yêu
Đã hai thứ tóc lại liêu xiêu buồn
Khuya thảng thốt Sớm bồn chồn
Vào ra như kẻ mất hồn, lạc tâm
Muộn chiều, lỡ tiếng sắt cầm
Đành lòng thương
vụng nhớ thầm Giời ơi!
LỜI BÌNH của VŨ NHO
Bài thơ lục bát này nói về một nỗi buồn. Nỗi buồn không phải của tuổi trẻ, mà nỗi buồn của một người đã luống tuổi, đã “hai thứ tóc”, đã vào tuổi “cuối chiều”. Vì sao mà buồn? Buồn vì bỗng nhiên vướng phải “bùa yêu”. Ôi chao, yêu khi xế chiều, yêu khi đầu hai thứ tóc, yêu khi không còn khả năng để đi đến hôn nhân.
Cái tình muộn ấy cũng thật
mãnh liệt, thật đắm say như thuở thanh xuân.
Người ta trẻ trung khi yêu thì:
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than
Còn nhân vật trữ tình trong bài thơ này thì:
Khuya thảng thốt sớm bồn chồn
Vào ra như kẻ mất hồn lạc tâm
Tôi nghĩ đến nhà thơ Xuân Diệu khi yêu:
Hồn tôi theo bước người qua ấy
Cho đến hôm nay vẫn chẳng về ( Tình qua) . Yêu đến
lạc hồn!
Nhân vật trữ tình ở
đây thảng thốt bồn chồn buổi khuya,
buổi sớm, nghĩa là suốt đêm ngày. Đi
vào, đi ra nhưng thẫn thờ không làm chủ
được mình “như kẻ mất hồn lạc tâm”. Một
tâm trạng say mê, bối rối, thảng thốt, bồn chồn. Ai dám bảo khi có tuổi tình
yêu không mãnh liệt!
Nếu còn trẻ, tôi chắc
người đàn bà này cũng sẽ làm như Thúy Kiều “ Xăm xăm băng lối vườn khuya một
mình “ để đến với người tình cố ý “thả bùa yêu”. Nhưng ở tuổi xế chiều, lí trí
già dặn không cho phép người ta bồng bột, mạnh mẽ phá rào, cho nên chỉ còn biết
“trách” mà thôi.
Trách trời, trách đất, trách mây
Trách mình ngơ ngẩn để say cuối chiều
Trách người nỡ thả bùa Yêu
Đầu tiên là trách những thứ xa xôi chả liên quan gì đến chuyện này. Ấy
là Trời, Đất, Mây. Người xưa dạy “Tiên trách kỉ hậu trách nhân”. Người này
trách nhân trước ( trách người gồm Trời,
Đất, Mây) rồi trách kỉ ( trách mình ngơ ngẩn). Rồi lại trách nhân, trách cái người “nỡ thả bùa Yêu”. Không phải là chuyện
lời yêu gió bay mà là “bùa yêu”. Một thứ bùa ngải làm ai vướng phải thì không
thể gỡ!
Bài thơ này gợi nhớ bài thơ YÊU cũng của nữ sĩ Chử Thu Hằng. Phải
chăng khi “dính bùa”, nhân vật trữ tình đã “làm mới” lại mình:
Còn kịp không? Em tập khóc tập cười/ Tập mềm
mại đong đưa, tập dại khờ nông nổi/ Chẳng còn nhiều thời gian, em đang rất vội/
Làm mới lại mình. Em tập nói chữ “yêu”.
Trách móc không phải là giải pháp.
Vậy thì có cách nào hơn không? Thật buồn là hoàn toàn không! Vì đã muộn,
vì đã lỡ, vì không thể nói chuyện “sắt cầm” được nữa.
Lại nhớ đến người phụ nữ trong “Tiết phụ ngâm” của Trương Tịch, Trung
Quốc. Thì ở Việt Nam thế kỉ 21 cũng có một “Tiết phụ ngâm mới” trong bài
“Trách” này.
Giải pháp cuối cùng cho tình huống ngang trái, trớ trêu này là:
Đành lòng thương vụng nhớ thầm. Giời ơi!
Đành lòng vậy! Cầm lòng vậy! Thương vụng, nhớ thầm thôi.
Tiếng kêu Giời ở cuối câu cũng là cuối bài là một tiếng kêu đau đớn,
thảng thốt của một tình cảm bị dồn nén, của một trái tim bất lực. Nhưng chính
vì thế mà rực sáng một vẻ đẹp của tình yêu đơn phương mãnh liệt!
Hà Nội, 10/12/2025

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét