VŨ NHO NINH BÌNH
Đây là quán tha hồ muôn khách đến !
Chuyên mục
Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2024
Ra mắt trường ca “Giao hưởng Điện Biên”
CHÙM THƠ HOA CỦA TRẦN TRỌNG GIÁ Sửa
CHÙM THƠ HOA CỦA TRẦN TRỌNG GIÁ Sửa
ĐÓA EM
Xa anh. Em có nhớ không?
Anh về. Anh nhớ một bông sen vàng
Bên đầm. Im lặng ngân vang
Bỗng dưng trận gió đi ngang nỗi niềm
Anh về. Nhớ một đóa em...
Trần Trọng Giá
BẠCH LIÊN
Thứ Năm, 18 tháng 4, 2024
NGƯỢC MIỀN GÁI ĐẸP!
Kỳ 1: Ngược miền gái đẹp
Cả 3 con sông ấy đều nằm ở “khúc ruột miền Trung”, có thời gian còn thuộc một tỉnh là Bình Trị Thiên sau ngày thống nhất đất nước...
Bài viết 3 kỳ lần lượt kể về 3 dòng sông này của tác giả Mai Nam Thắng.
Bài 1: Ngược miền gái đẹp
Mối tình đầu của Trần Đăng Khoa là một cô văn công người sông Gianh, yêu say đắm nhưng tại vì nàng đẹp quá nên nhà thơ thần đồng lượng sức mình mà... rút lui.
Tôi sinh ra và lớn lên bên dòng dòng sông Gianh, con sông lớn nhất trong 5 con sông chính ở tỉnh Quảng Bình, dài hơn 160 km. Bắt nguồn từ chân đỉnh Giăng Màn trên hai ngàn mét thuộc dãy Trường Sơn hùng vĩ, sông Gianh chảy dọc theo chân dãy Hoành Sơn ở mạn sườn phía Nam, qua địa phận các huyện Minh Hóa, Tuyên Hoá, Quảng Trạch, Bố Trạch và thị xã Ba Đồn... rồi đổ ra biển Đông ở Cửa Gianh. Vượt qua những ghềnh thác ầm ào hiểm trở phía thượng nguồn như Thác Nậy, Đò Vàng, Kim Lũ,... sông Gianh từ giữa huyện Tuyên Hóa quê tôi đổ về xuôi lững lờ trôi giữa đôi bờ phù sa trù mật, những bãi biền dâu ngô xanh mướt, những làng xóm yên bình cây trái xum xuê...
NGƯỜI GIÀ CÔ ĐƠN LẮM!
Một thầy giáo cũ của tôi gửi cho tôi tin nhắn tôi thấy nên chia sẻ cùng các ông/bà:
(Nguyen văn)
Bạn thân mến, hãy dành chút thời gian để đọc câu chuyện này:
“Một trong những ngôi nhà nơi tôi giao báo có hộp thư bị khóa nên tôi gõ cửa. Ông David, một người đàn ông lớn tuổi với dáng đi không vững, từ từ mở cửa.
Tôi hỏi ông ấy: “Thưa ông, tại sao hộp thư của ông lại bị khóa?” ông ấy trả lời: "Tôi cố tình chặn nó." Ông ấy mỉm cười và nói tiếp: “Tôi muốn bạn giao báo cho tôi mỗi ngày…Hãy gõ cửa hoặc bấm chuông và đích thân giao báo.”
Tôi bối rối và trả lời: "Chắc chắn rồi, nhưng điều đó có vẻ bất tiện cho cả hai chúng ta và lãng phí thời gian." Ông ấy nói, “Được rồi… tôi sẽ trả thêm cho bạn mỗi tháng phí gõ cửa.”
Với vẻ mặt cầu xin, ông ấy nói thêm: "Nếu có ngày bạn gõ cửa mà không nhận được câu trả lời, hãy gọi cảnh sát!"
Thứ Tư, 17 tháng 4, 2024
CON ĐƯỜNG VỚI LỜI BÌNH
CON ĐƯỜNG
Phan Thị Thanh Nhàn
NHÀ THƠ PHAN THỊ THANH NHÀN
Nếu anh đi với người yêu
Chỉ xin anh nhớ một điều - nhỏ thôi
Con đường ta đã dạo chơi
Xin đừng đi với một người khác em
Hàng cây nay đã lớn lên
Vươn cành để lá êm đềm chạm nhau
Hai ta - ai biết vì đâu
Hai con đường rẽ xa nhau, xa hoài
Nếu cùng người mới dạo chơi
Xin anh tránh nẻo đường vui ban đầu.
LỜI BÌNH CỦA NGUYỄN THỊ THIỆN
Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn (1943 - Hà Nội) – người đã được tặng Giảithưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật năm 2007 - là gương mặt thơ nữ tiêu biểu có nhiều đóng góp vào sự phát triển của nền thơ ca Việt Nam hiện đại. Thơ bà đa dạng về nhiều chủ đề song tôi cùng nhiều người đọc nữa yêu thích nhất mảng thơ tình của bà. Trong đó, bài Con đường rất tiêu biểu cho phong cách nghệ thuật thơ Phan Thị Thanh Nhàn. Bài thơ là lời bày tỏ, nhắn nhủ của người phụ nữ với vớingười yêu năm xưa một ước nguyện, một yêu cầu bình dị nhưng rất tha thiết.
Thứ Ba, 16 tháng 4, 2024
NHỮNG NGỌN NẾN KÝ ỨC TRONG THƠ
NHỮNG NGỌN NẾN KÝ ỨC TRONG THƠ
LÊ THÀNH NGHỊ
NHÀ THƠ NGUYỄN THỊ MAI
Một ngày nào đã khá lâu, trên đường từ Yên Lạc qua phà sông Hồng sang bên kia Đan Phượng, tự nhiên cây gạo ngàn đời/ Hiện lên cháy đỏ khoảng trời ta đi (Nguyễn Thị Mai). Đó cũng là lúc tình cờ nghe được bài hát Chiều nắng, nhạc Nguyễn Đình San, lời thơ của Nguyễn Thị Mai, nghệ sỹ nhân dân Thanh Hoa trình bày. Tôi nhớ hình như là một ngày tháng ba, sương mù âm u, trên ngọn cây già, bập bùng như lửa những bông hoa gạo đỏ thắm, to bằng nắm tay, tựa muôn ngàn ngọn nến trong ngôi nhà thờ cổ, cháy trong yên lặng. Ca từ giản dị, giai điệu mượt mà, tình tứ, trong thời khắc ấy, tâm hồn trở nên thư thái, trí tưởng tượng trở nên thoáng đãng, như thể một thoáng trần gian nhẹ nhõm vừa lướt qua trước mặt:
Không có mây để nhớ
Không có mưa để buồn
Chiều chia tay rất nắng
Nón em chừng ngiêng hơn
…Cái thời hoa gạo cháy
Xa mãi rồi người ơi!
…Dòng sông vẫn lướt trôi
Bến bờ không theo được
Bàn chân rồi dừng bước
Nhưng mắt lòng em đi
(Chiều chia tay – Thời hoa gạo cháy)
Thứ Hai, 15 tháng 4, 2024
VỀ CUỐN TẢN MẠN SỰ ĐỜI
VỀ CUỐN TẢN MẠN SỰ ĐỜI... Sửa
MẤY ĐIỀU GHI NHẬN VỀ “TẢN MẠN SỰ ĐỜI” CỦA GS.TSKH. MAI THANH TÂN
PGS.TS. VŨ NHO
NHÓM "ĐỒ NGHỆ" TRONG NGÀY 14 THÁNG 4. GS.TÂN CẦM ẢNH.
Tôi có duyên quen biết GS.TSKH. Mai Thanh Tân qua người bạn cấp ba Nguyễn Phú Cương và nhà văn Vũ Ngọc Tiến. Từng đến nhà mặt đất ở phố Thái Hà của ông mấy lần. Rồi khi ông chuyển lên căn hộ chung cư cao cấp ở Nguyễn Tuân, tôi cũng có mặt nhiều lần trong các cuộc tụ tập bạn bè văn nghệ sĩ. GS. Đã tặng tôi cuốn “ Mạch sống” rất đồ sộ và thú vị. Ông còn viết một bài về tôi “ Ông bạn Vũ Nho” ( in trong cuốn sách của tôi “Trên sóng và trong lòng bè bạn”, nxb Thanh Niên, 2021, tr. 170-174).
Đầu năm 2024, tôi nhận được bản mềm 2 cuốn sách cũng rất thú vị của vị GS. khoa học tự nhiên nhưng rất yêu thích văn chương. Đó là tập tản văn “ TẢN MẠN SỰ ĐỜI” hơn 460 trang và tập thơ “DÒNG ĐỜI NGẪU HỨNG” gồm 200 bài thơ tứ tuyệt với rất nhiều hình ảnh. Một sức làm việc rất đáng kính trọng và khâm phục. Hiện tôi đang là Tổng biên tập trang Website “clbvanchuong.com” của câu lạc bộ văn chương thuộc Hội nhà văn Việt Nam. Tôi đã trích đăng 2 tác phẩm này của GS. lên trang Web và được bạn đọc nồng nhiệt đón nhận.
Được biết trong buổi giới thiệu này, nhà thơ cao niên Nguyễn Khôi sẽ giới thiệu tập thơ. Còn tôi xin được nói đôi điều về tập tản văn “TẢN MẠN SỰ ĐỜI”.
Là một nhà khoa học tự nhiên, GS Mai Thanh Tân phân chia khá mạch lạc cuốn sách của mình thành 4 phần:
- Thế thái nhân tình
- Thiên nhiên – đất nước
- Khoa học & xã hội
- Trải nghiệm
Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2024
THƠ BÙI MINH TRÍ
THƠ BÙI MINH TRÍ Sửa
VỀ ĐIỆN BIÊN THĂM MƯỜNG PHĂNG
(Chào mừng kỷ niệm 70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ)
Về Điện Biên bảy chục năm đại thắng
Mường Phăng vẫn xanh thắm tình dân
Sở chỉ huy đầu não toàn quân
Nhà lá đơn sơ muôn lòng tin cậy
*
Tôi thong thả dừng chân bên suối
Vẳng nghe tráng ca lộng gió ngàn
Người đứng đó lệnh chiến dịch mở màn
Trổ tinh hoa những nốt son lừng lẫy
*
Chín năm tròn làm Điện Biên sấm dậy
56 ngày đêm chiến đấu hy sinh
Him Lam, A1 lịch sử quang vinh
Quyết định vàng đã trở thành huyền thoại(1)
*
Đứng hàng đầu các tướng tài nhân loại
Vẫn nghĩ mình là giọt nước biển xanh
Người chiến thắng là toàn thể nhân dân
Và vinh quang thuộc về đồng đội
*
Một đất nước có người con vĩ đại
Luôn vượt qua bất cứ thế lực nào
“Rừng Đại tướng” đã đi vào ca dao
Niềm tự hào một địa danh sáng chói.
Bùi Minh Trí
___________________________________________________
(1)Quyết định của Đại tướng chuyển “đánh nhanh”
thành “đánh chắc”
MỐC SON 30 THÁNG TƯ
Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2024
NẮNG NON
NẮNG NON
TRUYỆN NGẮN CỦA LƯƠNG KY
Nắng tháng Chín vàng ươm từ sáng sớm. Mặt trời vừa bứt qua cánh núi xâm xấp như lưỡi cưa khổng lồ ngoạm vào bầu trời ban mai hồng nhạt phía núi Hồng là chiếu ngược đoạn thượng nguồn sông Phó Đáy. Vạt đồi thoai thoải con, lồi lõm phơi hướng đông hứng nắng. căn nhà hai tầng mái tôn đỏ sẫm của trường cấp 2-3 Trung Quan như dán mình vào bức tranh xanh mướt của cánh rừng.
Phin bước lên từng bậc đất, ngước mắt nhìn ngôi trường mới. Mặt trời ở sau lưng mà sao mặt Phin nóng ran, lâng lâng như vừa uống cả bát rượu hoẵng. Hôm nay là ngày đầu năm học mới, ngày đầu Phin làm cô giáo trường trung học phổ thông, trong đầu tràn ngập bao ý nghĩ…Phin thoáng nhận ra nhiều bước chân học trò vụt nhanh qua mình.
- Chào cô giáo ạ!
- Cô chào các em!
Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2024
NGƯỜI “DIỄN LẠI CẢ MỘT THỜI QUÁ KHỨ”
NGƯỜI
“DIỄN LẠI CẢ MỘT THỜI QUÁ KHỨ”
PHẠM CÔNG TRỨ
Thời quá khứ nói đến ở đây không hẳn
là cái “Thời ấy làm sao thật thái bình/ Trai hiền bạn với gái đồng trinh” của
Nguyễn Bính - “thi sĩ của hồn quê”. Nó có bà
con gần với thời “Hoa mướp rụng từng đóa
vàng rải rác/ Lũ chuồn chuồn nhớ nắng ngẩn ngơ bay” của Anh Thơ - “thi sĩ của “cảnh quê”. Nó có họ hàng xa
với thời “Hỡi cô tát nước bên đàng/ Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi” của Bàng Bá Lân - “thi sĩ của đời quê”.
Nó chính là thời “Mà đất nước non sông cùng cây cỏ/ Còn thuộc quyền sở hữu của
linh thiêng” của Đoàn Văn Cừ - “thi sĩ của tục quê”.
Nói “thi sĩ của…”, ấy cũng chỉ là cách gọi
tương đối, chứ thực ra trong thơ của mỗi người
trong “tứ trụ” của “trường thơ Quê”, thì cảnh quê, tục quê, đời quê
và hồn quê đều ít nhiều góp mặt. Trình làng “Thôn ca” (1944), Đoàn
Văn Cừ đã góp một giọng thơ riêng vào làng Thơ
Mới đông đảo các giọng điệu ở vào thời vãn trào của nó, dù ông đã có thơ đăng
báo ngay từ những năm 1939. Đặt tên cho “đứa con thơ” đầu lòng
của mình như vậy, thì Thôn ca ca cái gì? Thôn ca của họ
Đoàn có “dây mơ rễ má” gì với “Thôn ca sơ học tang ma ngữ” của thi hào
Nguyễn Du xưa không? Cái “thời quá khứ” mà ông diễn lại ấy có ích gì cho ngày
hôm nay?
Cảnh dân dã quê mình như thế đó
Trong bài “Lá thắm” với lời đề từ “Gửi Nh… mời về chơi quê tác
giả”, ông đã khoe với khách “Em cứ lại, bao giờ tôi cũng có/ Thảm cỏ nhung
êm ái để em ngồi/ Mặt gương hồ trong biếc để em soi…” . Bài thơ khép lại bằng
hai câu “Cảnh dân dã quê mình như thế đó/ Khi yêu rồi đâu cũng đẹp như thơ”.
“Quê mình”, cũng có nghĩa là “quê chúng ta”, tác giả bài thơ đã khéo “vơ vào”
để hòng
thổ lộ với em tình cảm riêng tư của mình, chắc là tình yêu. Tuy nhiên, thơ
tình, với cái nghĩa tình trai gái, không là thế mạnh của tác giả Thôn ca.
Đoàn Văn Cừ đắm say với chữ “tình” theo nghĩa rộng của từ này, là tình quê,
tình đời, tình người. Thôn ca, không nghi ngờ gì nữa, là lời “tỏ tình” của anh trai quê họ Đoàn với quê hương, trong đó bao gồm
những khúc tụng ca vẻ đẹp của cảnh quê, tình quê, tục quê, tuy đơn sơ,
dân dã nhưng cũng rất quyến rũ, nên thơ.
Như vậy, thiển nghĩ,
thôn ca ít nhiều có họ hàng với “thôn ca sơ học tang ma ngữ” (học được
tiếng nói của người trồng dâu trồng gai), mà trên thực tế thì chính tác giả đã
là người trồng lúa, trồng dâu. Do vậy, ngôn ngữ trong Thôn ca cũng tự nhiên như lời ru tiếng hát trên những cánh đồng nơi quê nhà
ông. Song, Thôn ca lại nằm ngoài cái bối cảnh của “Dã khốc
thời văn kiến phạt thanh” (Thoảng nghe tiếng người khóc như buổi
chiến tranh ngoài đồng nội), dù có vang vọng ít
nhiều tiếng hờn oán của của người quê sau lũy tre làng. Thôn
ca,
sản phẩm của một “ẩn sĩ” thời nay, càng không
có cái tâm trạng day dứt của “Thập tải phong trần khứ quốc xa” (Bỏ quê
hương đi suốt mười năm trong gió bụi) của Nguyễn
Du.
Mở
ra bằng bài thơ “Làng”, cùng một se-ri những bài “ăn theo làng” như Người
làng, Đồng làng, Tục làng đến phiên Chợ làng vào xuân,
nông thôn thời trước dần hiện lên trước mắt ta với những rặng tre, nóc nhà,
ngọn chùa, mái đình… Đó đích thực là những nét đặc