TÂN ĐÔNG KI SỐT
TÂN ĐÔNG KI SỐT
Truyện ngắn của Nguyễn Đình Gấm
1.Khi về trường trung học phổ thông của thị xã này, người ta gọi y là
Tân cận, có lẽ vì cái dáng vẻ thư sinh với cặp kính trắng lúc nào cũng dính ở
mắt. Không hiểu từ lúc nào cái tên Tân Đông ki sốt xuất hiện và kỳ lạ thay nó
được mọi người thừa nhận. Có lẽ vì cái vẻ bề ngoài của y với khuôn mặt trắng
trẻo thông minh cứ ngồ ngộ, lúc nào cũng ngơ ngác như từ trên trời rơi
xuống. Hay bởi người y rất mỏng, cao lòng khòng trong bộ quần áo lúc nào
cũng sạch sẽ thơm tho: mùa đông thì com lê đen, ghi nê xanh và cavát đỏ; hè
thì lúc nào cũng sơvin nghiêm chỉnh, áo trắng với cà vạt đen. Ai biết trong
túi ta có tiền hay giấy báo, ai mổ bụng ta mà biết no hay đói? Ta cứ lịch sự,
cứ đàng hoàng. Ta làm thầy cơ mà, lại là thầy dạy văn mới oách chứ. Thầy
dạy văn cũng là văn nhân đấy. Y tâm niệm thế và lấy phương châm ta là
thầy, là văn nhân mà xử thế với thiên hạ. Bạn bè, đồng nghiệp lại khen y rất
điển hình của giới trí thức ta: cái đầu to, tóc ít cõng cặp kính trắng nặng trĩu
lắc lư trên trên một thân hình rất là thanh mảnh của một tâm hồn vị tha và
cao thượng. Y tự nhủ lời tán dương ấy thật chí lý. Do vậy, khi có cơ hội là y
ban phát ý đẹp lời hay, đọc thơ, bình văn từ cái kho kiến thức đông tây kim
cổ mà y có được khi còn học đại học. Người ta bảo y là “mọt sách”, hay “ lý
sự cùn” nhưng y bỏ ngoài tai. Y biết mình không phải là người thầy mẫu
mực nhưng được cái học trò rất yêu quý. Đã nhiều năm là giáo viên dạy giỏi
cấp tỉnh nhưng từ mấy năm gần đây y quyết không đăng ký nữa. Có ai hỏi
thì y cứ tưng tửng: “dạy giỏi gì mà như đánh vật, như giời hành nào là phải
gò theo qui chế, gọt chân cho vừa giày; bài giảng thì khô khốc, nhạt hoét.
Mua mệt vào người làm gì, tôi cứ giảng hay từng bài, dạy tốt từng ngày”.