MỘT ĐOẠN PHIM CÂM VỀ BẢO NINH


Suốt đời chỉ yêu một người

Người miền Trung
Nước mắt, mồ hôi
quyện cơm mặn chát
Nắng thiêu mưa thối
bão dội quanh năm
Thấp thỏm lưng nằm
giật mình thon thót
Trăm phương kiếm sống
chẳng lại với trời
Triền miên cuộc đời
gian nan chồng chất
Bám lưng vào đất
ngửa mặt cầu trời
Khổ ải quen rồi
ngoi lên mà sống.
Miền Trung cố lên!

GỬI THU
Có người từng gọi em là Mùa Thu
Em đâu biết còn có Mùa Thu khác
Dẫu dưới chân thảm nắng vàng khoe sắc
Sao níu quyến bằng.... chiếc lá nghiêng rơi!
Trời đất lạc nhau từ thuở có Con Người
Thơ đơn độc từng bước chân kiêu hãnh
Em tựa vào thơ, hai nỗi buồn nín lặng
Nên Mùa Thu vẫn buông tiếng thở dài.
Truyện ngắn THÁI BÁ TÂN


Các diễn giả tham gia sự kiện (Ảnh: Huyên Nguyễn).
Khi khoảng cách thế hệ là một thách thức
Tại buổi lễ trao chứng nhận Liên hiệp các hội UNESCO thế giới cho Trường Đại học Hoa Sen, Giáo sư Trương Nguyện Thành, Phó Chủ tịch Hội đồng Cố vấn nhà trường, đặt vấn đề về sự khác biệt tư duy, thế hệ với các diễn giả và khách mời quốc tế trong cuộc thảo luận sôi nổi về thách thức trong việc cảm thụ và chuyển ngữ kiệt tác Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du.
Theo ông Thành, câu chuyện không chỉ dừng lại ở rào cản ngôn ngữ mà còn là sự khác biệt sâu sắc về văn hóa và tư duy giữa các thế hệ.
Lấy ví dụ về tình yêu, ông phân tích thời ông bà, cha mẹ, tình yêu mang nhiều sự e ấp, gìn giữ; việc cầm tay hay trao nhau nụ hôn có thể mất đến hàng tháng, thậm chí cả năm trời tìm hiểu. Ngược lại, với giới trẻ hiện nay (gen Z), quan niệm và tốc độ trong tình yêu đã khác biệt rất nhiều.
EM QUA CHÙA BÌNH NHƠN
Bát ngát Bàu, treo hoa sương
Gót êm, lặng cõi vô thường
Em lên chùa, đường rộn nắng
Trang điểm gì, mà soi gương?
*
Mướt xanh chùa, vườn thanh long
Em lách đi, qua đường cong
Đong đưa, chuyện đời buông trễ
Nhẹ tênh, rộng mở tất lòng ...
*
Chiều vắng, mênh mông không gian
Mờ xa cát trãi ngút ngàn
Như không, nỗi niềm, khúc mắc
Biết có ai về ... quá giang!
CHO MỘT NGÀY MAI
Tặng Anh Mai Thành Lập
Xa lắm rồi, những năm tháng lao đao
Cửa Phan rí, nửa đêm đi mua rượu
Sóng xô đời, trôi nỗi buồn cố hữu
Cuộc sống xoay vần, thiếu trước hụt sau …
KHAO KHÁT THỂ XÁC MÃNH LIỆT TRONG
“ĐÊM LẠNH” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN
GIÁP KIỀU HƯNG

Tôi đã viết 2 bài cảm nhận khi đọc 2 bài thơ “Em” và “Đêm” của Đặng Xuân Xuyến và hôm nay được nhà thơ Đặng Xuân Xuyến gửi cho đọc bài thơ “Đêm lạnh” anh vừa sáng tác, tôi rất vui và thích bài thơ này nên có vài dòng về “Đêm lạnh”.
"Đêm Lạnh" là một trong những bài thơ độc vận xuất sắc của Đặng Xuân Xuyến, thể hiện rõ phong cách nghệ thuật độc đáo của anh: sự kết hợp tinh tế giữa hiện thực trần trụi và chất lãng mạn uẩn khúc, giữa khao khát thể xác mãnh liệt và nỗi cô đơn bủa vây. Bài thơ được viết bằng thể thơ sáu chữ, nhịp điệu ngắn, dồn dập, tạo nên một sự ám ảnh, day dứt khôn nguôi về thân phận con người trong cõi đời này.
ĐÊM LẠNH
Gác nhỏ co ro
Phì phò ngoài hiên tiếng gió
Nặng mưa lạnh từng giọt rỏ
Lật mình khoảng trống chơ vơ.
CHUYỆN THẦN TIÊN
Chuyện rằng gieo hạt xuống đây
Là mầm sẽ nứt, là cây đâm chồi
Là rung vài đọt lá tươi
Gió về xào xạc , nắng phơi ấm trời
Chuyện rằng : Hồi hộp bạn ơi
Đất đang động cựa, cho người đợi trông
Chắp tay ai chum môi hồng
Thầm thì cầu khấn gọi hồn cây lên
Ô kìa : Như chuyện thần tiên
Một mầm cây mọc dịu mềm trời xuân
2001
