CHÙM ÂN TÌNH
TRẦN TRUNG
1/NGƯỜI-HOA
Xưa gánh hoa,nay dắt xe vào phố
Em thêm khẩu trang-bụi bậm phố phường
Xưa sau hoa vẫn ngời sắc thắm
Chạnh thấy Người-Hoa
lận đận
mà thương!
2/ÂN TÌNH
Giữa cơn lốc sục sôi của thời này
Chợt khoảnh khắc lành-dịu con gió ngát
Ân tình thảo thơm
vơi đầy khôn cạn
Nghe tự lòng...
Hữu xạ ắt lên hương.
3/SÀI GÒN-MÙA MƯA
Sài Gòn mềm nắng...
sau mưa.
Đèn lên phường phố
cũng vừa sang đêm.
Muốn hôn cho đã...môi mềm,
Sài Thành nhung nhớ
bõ miền lãng du.
4/ĐIỆP-KHÚC-VÀNG-MƯỜI
Thơ là từ đêm...
khao khát đợi ngày.
Là nguồn sáng trào từ trái tim thắt.
Thơ là còn,
sau những gì ngỡ mất
Là Điệp-khúc-Vàng-Mười của Tình-Thương!
5/KIẾP LÁ
Có một sớm chợt nhìn
lá rụng...
Chạnh lòng cho kiếp lá mong manh.
Đến Đại-Thụ
cũng về với đất
Thì cứ rung ngân kiếp lá
Hồn-Mình.
6/TẮM-SEN
Ni Cô đi hái sen Chùa
Miên man hồ nước
chẳng ngờ
rớt tay...
Phật-Đài tận chín tầng mây
Có hay Em-Gái Chùa này
Tắm-Sen !?
7/CÕI NÀY
Thanh thanh cái nắng
lên xanh
Nâng tình dìu dặt...
ngỡ Mình là mây.
Quên đi!
Ngột ngạt của ngày
Tìm thanh thản với Cõi-Này
Lòng-Nhân...
Hà Nội-những ngày cuối tháng 6-đầu tháng7-2014.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét