CÓ MỘT TRƯỞNG THÔN tên
PHÒM
La Han - Chuyện
của Phòm ( tập 1 và 2), Nhà xuất bản Hội Nhà Văn, 2017, 2018
Vũ Nho
Trong
văn học dân gian của ta, các ông Cai,
ông Trùm, ông Lí, ông Quan, thậm chí cả Vua đã
in bóng hình khá đậm. Trong văn học viết Việt Nam hiện đại, cũng đã có
những nhân vật nghị sĩ như nghị Quế, nghị Hách, ông huyện như huyện Hinh. Từ
sau khi Cách mạng thành công, các nhân vật hay được nhà văn để ý xây dựng là Chủ
nhiệm Hợp tác xã, Xã đội trưởng, Chủ tịch xã rồi Chủ tịch huyện, Chủ tịch tỉnh.
Riêng nhân vật “trưởng thôn”, một chức vụ dân bầu mới
xuất hiện chưa lâu, nhưng người đọc có thể gặp hai vị trưởng thôn trên mạng. Một
là trưởng thôn của Mục ( Do nhà văn Bùi
Thanh Minh dựng lên) và một anh trưởng
thôn tên Phòm của nhà văn Đỗ Hàn, với bút danh LaHan. Cả hai vị trưởng thôn này đều có một đặc
điểm là hay văng tục. Trưởng thôn của Mục thì chỉ văng duy nhất hai từ “Đ. mẹ”.
Còn trưởng thôn tên Phòm thì văng tục đa dạng hơn. Khi thì “ Đ. mẹ, chỗ thiêng này mà cũng có thằng gặm, đ.
ra thể thống gì nữa”, khi thì “ Đại học là được cái con củ kiệc gì đâu!”,
khi khác “ Ơ, tiền tao làm ra, tao xây, cắc
cớ đ. tới thằng nào”, khi khác “ À, về
cân đong đo đếm các số đo chứ gì. Lo đét gì”. Khi khác nữa “ Phòm em - vai ông chúng nó chứ có phải là đống
cứt thối đâu!”. Rồi khi khác nữa “ Thế thì “ Nông thôn mới” cái con củ kẹc ấy”.
Lại khi khác nữa “ Biết thế này tao éo làm cái nhà ấy cho xong! Giờ biết xây sửa
vào đâu đây???”. Vâng, văng tục là một điều kiêng kị, nên tránh. Nhưng bình
tĩnh mà xét, văng tục đúng lúc, đúng chỗ…cũng là một nghệ thuật chứ không đơn
giản đâu. Ngày trước các vị Hồ Xuân Hương, Cao Bá Quát, Tú Xương,…cũng từng
văng tục trong câu đối, trong thơ đó thôi,
Bây
giờ xin quay trở lại vị trưởng thôn Phòm trên mạng và vừa mới đây xuất hiện
trong hai tập sách giấy “ Chuyện của Phòm” của LaHan, do Nhà xuất bản Hội Nhà văn ấn hành năm 2017 ( tập
1) và 2018 ( tập 2).
Nếu
các nhà văn xây dựng nhân vật của mình bằng cách dựng lên nhân vật trong truyện
ngắn, truyện vừa hoặc trong tiểu thuyết, thì nhà văn Đỗ Hàn ( LaHan) lại xây dựng
nhân vật bằng cách kể một chuỗi truyện ngắn mi ni liên quan đến nhân vật. Hai tập
gồm 72 truyện đều liên quan đến trưởng
thôn Phòm, đến cái thôn Cửa Ao, đến vợ và con cái của Phòm, đến các đại diện chi bộ, thanh niên phụ nữ, mặt trận của thôn.
Vũ Nho
Nếu
chỉ là chuyện riêng tư của nhà Phòm thì chưa chắc người đọc đã quan tâm nhiều tới tác phẩm này. Chuyện là chuyện của nhà, lại là chuyện của thôn, mà chuyện thôn
thì lại liên quan đến chuyện làng, chuyện nước, chuyện quốc gia đại sự. Tất cả
những sự kiện của đời sống hàng ngày, qua các phương tiện truyền thông thời bốn
chấm không đều đến thôn của Phòm, được bàn tán, được thắc mắc, được yêu cầu giải
quyết. Phòm là nhân vật tham gia vào tất cả các sự kiện của thôn. Như tác giả
giới thiệu “ Làm trưởng thôn là hứng trăm
thứ bà rằn của công việc từ trên dội về; lại lãnh đủ các sự xét nét, chăm chút
của dân làng. Dễ mà khó lắm thay”. Làm thế nào mà Phòm được dân tín nhiệm liên tiếp
bầu là Trưởng thôn? Nhà văn hé lộ: “ Chỉ
với lối suy nghĩ vừa củ chuối, vừa hiện đại, lối ứng xử vừa ngang tàng, vừa
chân chất của anh ta ( Phòm) mà mọi việc cứ nhẹ như tên bay, đạn lướt!”.
Phòm là người như thế đấy. Và chuyện của Phòm hứa hẹn nhiều điều thú vị.
Người
ta thích đọc “chuyện của Phòm” là vì họ muốn được trao đổi, sẻ chia về những
chuyện luôn luôn ảnh hưởng đến đất nước, đến cuộc sống của mỗi nhà. Họ muốn xem
cách giải quyết của ông trưởng thôn “vừa củ chuối, vừa hiện đại” như thế nào. Hầu
như các chuyện “nóng” trong đời sống đều được nhắc đến. Chuyện bỏ sổ hộ khẩu,
chuyện thi hoa hậu Đại Dương, chuyện đòi nợ “Nông thôn mới”, chuyện biệt phủ,
chuyện Sê-ghêm ( Seagame) của bóng đá nữ, chuyện thuế nhà ở, rồi Oăn cúp (Wold
cup), chuyện kỉ lục Ghi nét, chuyện các tướng “nhập kho”, chuyện thi cử Hà
Giang, chuyện đặc ( biệt) khu cho thuê 100 năm, chuyện quy hoạch Thủ Thiêm,
chuyện đón đội tuyển bóng đá U 23 về nước, chuyện tượng 12 con giáp, công nghệ
4.0,…
Ở
mức thấp hơn là việc giáo dục, việc chọn
nghề, việc làm sáng kiến kinh nghiệm, việc viết sử làng, trùng tu di tích, thi
lái xe, lập hội “ bạn học cấp 3”, tham
gia làm “hội thẩm nhân dân”, giúp con gái ôn thi,…
Tất
cả những việc ấy, anh Phòm đều có quan niệm riêng, có cách ứng xử riêng. Có lúc
rất củ chuối, có lúc lại rất mạch lạc, rõ ràng, bởi vì cái chính là cái tâm của
Phòm sáng, Phòm chỉ làm lợi cho mình, cho làng mình cho con cháu mình. Chính
cái sự “củ chuối” lại làm cho mọi người
gật gù và bật cười.
Ví
dụ về chuyện bằng cấp, Phòm truy vấn cháu gái một hồi rồi phán xanh rờn : “Việc vẫn chỉ có thế,! Chữ vẫn chỉ có thế. Mà
đua nhau bằng với cấp! Thối!” ( Phòm chọn nghề cho con, trang 15).
Ví
dụ về việc đào tạo giáo viên, Phòm nghĩ “Điểm
thấp thì sau này ra trường dạy học sinh dốt, học sinh ít tiền, con dân đen. Loại
điểm vừa vừa thì học trường vừa vừa rồi ra dạy học sinh vừa vừa, giai cấp trung
trung. Điểm cao học giỏi, ra trường dạy học sinh giỏi, học sinh con giai cấp
giàu giàu. Thế chả đẹp làm sao???”
Hai nữa cũng phải giải quyết công
ăn việc làm cho bao nhiêu giáo sư, tiến sĩ, phó giáo sư ở bao nhiêu khoa bao
nhiêu trường đại học đang thiếu học trò chứ!” ( Phòm bàn về
giáo dục, trang 114, tập 1).
Chuyện
biệt phủ, Phòm thấy chỉ phạt nhẹ là đủ “ Bởi
phạt nặng quá, các anh ấy lại vù ra nước ngoài như cái anh gì làm Phó chủ tịch
tỉnh gì trong Nam ấy. Rồi lại khổ nhà, khổ nước đi tìm về, lại đầu người đầu
thú. Rách việc!
Hai nữa phòng ngừa các anh khác
cũng tầm chức ấy. Cũng tài rứa rứa. Cũng đức ngang ngang. Cũng nhà giông giống…lo
quá phi tất ra nước ngoài. Còn ai làm việc
cho quê hương, đất nước? Đất nước đang thiếu người tài!!!
Chưa kể, ép quá, cùng đường”.
( Chao ôi – Biệt phủ, trang 62, tập 1)
Chuyện
trẻ con học khó, đọc méo cả mồm, Phòm phản đối giáo sư “ Chờ các bác thì đến tết Công-gô
à? Tốt nhất là éo học các bác nữa, em cho các cháu về nhà học mấy bà nạ dòng
thôi!” ( Làng Phòm dập dịch, trang 48, tập 2).
Nhưng
không phải lúc nào Phòm cũng “củ chuối”. Phòm tỏ ra sáng suốt trong rất nhiều trường hợp.
Nói
chuyện sổ đỏ, đất đai với vợ, Phòm tự hào là cán bộ “to nhất nhà” khi nhấn mạnh
“Anh nào mà làm nhà thừa đất, thừa diện
tích nhà ở là nộp thuế. Thuế cao vào, thuế mạnh vào, cho chết bọn biệt phủ, cho
chết bọn tham lam, nhũng nhiễu, cướp đất của dân đi…” ( Phòm chôn sổ đỏ,
trang 22, tập 1).
Từ
chối làm “Hội thẩm nhân dân”, Phòm nói thẳng : “ – Lại còn chuyện nghị án nữa. Chúng tao bàn thảo kéo gì đâu. Có hiểu luật
hiểu lệ đâu mà bàn…Nên hầu như vụ nào Thẩm phán cũng quyết theo cáo buộc của Viện
kiểm sát cả. Thành ra…lĩnh mấy đồng của Nhà nước đâm…ngượng!” ( Phòm làm Hội
thẩm nhân dân).
Chạy
chọt, nộp ngu phí có được cái bằng lái xe mất gần 20 triệu, nhưng Phòm kiên quyết
không lái. Và nói rất đúng:
“-
Bà muốn tôi ngồi tù à! Tôi có hiểu gì và
có nhớ tí gì về luật giao thông đâu! Lái bừa, đâm chết người thì làm sao?”
( Phòm học lái xe, trang 103, tập 2).
Có
lúc củ chuối, có lúc lại thông minh, sáng suốt. Mọi việc lớn bé, to nhỏ, phức tạp
dễ va chạm hay nhạy cảm, Phòm đều có cách giải quyết. Và nhìn chung là giải quyết
ngon ơ, hợp với lòng dân trong thôn, và cũng hợp với lòng người hàng huyện,
hàng tỉnh, và rộng ra là cả nước.
Tác giả coi những truyện ngắn mi ni, những câu chuyện của Phòm
là
“Truyện ngắn – hài hiện
đại”. Quả thực là mỗi chuyện, dù ít dù nhiều, tùy cảm nhận của người đọc mà có
thể cười nụ, cười mỉm, cười phá, hay cười
bò ra. Yếu tố gây cười là yếu tố quan trọng, không thể thiếu được trong truyện
ngắn hài, hay nói kiểu chữ nghĩa là “truyện tiếu lâm” hiện đại.
Biện
pháp gây cười của tác giả có những gì nổi bật?
-
Trước hết là một số tình huống truyện được
giải quyết theo cái “lí” của Phòm, có cái đúng, có cái sai, có cái có vẻ logic,
nhưng nhiều cái phi logic. Những dẫn chứng đã nêu ở trên là các ví dụ điển hình
khiến người đọc buồn cười.
-
Thứ hai là chuyện phóng đại, nói quá. Phòm kiên quyết không đi Bệnh viện chỉ vì “Muốn chết không được chết”, các thầy thuốc tận tâm cứu chữa không phải vì người bệnh, mà
là vì cái “phong bì” ( Phòm nằm viện). Viết sử làng, Phòm lập một ban viết sử làng do
mình làm Phó ban thường trực cùng với 12 phó ban gồm 6 ông và 6 bà giáo về hưu,
với 14 trưởng dòng họ làm ủy viên, rồi mời thêm đại diện ban ngành lên đến 45
người. Con số đẹp! ( Phòm viết sử làng). Vợ Phòm tiết kiệm đến mức theo dõi
khách vào nhà Vệ sinh, hỏi khách đái xong chưa rồi nói “Bác đái xong đừng giật nước, cứ để đấy cho em. Ông trưởng ban Mặt trận
vừa bước ra, mụ lao ngay vào WC, gí nút xả có số 3 lít. Thì ra mụ sợ ông khách
gí nút 6 lít nước, phí phạm!” ( Phòm làm nhà mới).Trẻ con méo mồm, bố mẹ
méo mồm, cả làng mắc dịch vì “đánh vần
chữ khó” ( Làng Phòm dập dịch). Các cô giáo mầm non trường của con gái Phòm học
quỳ thế nào để “quỳ đấy mà không để mất
danh dự” ( Lớp học quỳ ở nhà Phòm). Lịch sử một nhân vật sống qua ba chế độ, theo
ông là chế độ phong kiến đế quốc, chế độ Hợp tác xã và chế độ bác Phòm ( Lương
hưu của cụ Tũn). Rồi Phòm đi dự “Hội nghị các nhân vật tiêu biểu có tác động đa chiều ở
cộng đồng dân cư” ( Phòm dự hội nghị quốc tế).
-
Thứ ba là các tình huống mâu thuẫn, tréo
ngoe. Phòm không biết luật lại ngồi ghế Hội thẩm nhân dân, Phòm
“đã là đảng viên đếch đâu” mà Bí thư chi bộ lại gọi là đồng chí. Rồi
Phòm làm nhà, cũng phải báo cáo chi bộ,
phải “kê khai thu nhập”. Rồi chuyện đặt tên đường, nghe cụ Tén nói có lí, nhưng
Phòm lại thấy không ổn vì không thể “đặt tên đường La Văn Cầu là đường Lựu Đạn,
đường Bế Văn Đàn là đường Giá Súng, đường Phan Đình Giót là đường Lỗ Châu Mai,…”.
“Chuyến
xe thanh liêm” đi chúc sinh nhật Bí thư huyện, mà biếu “yến gạo thơm ngon và chiếc phong bì”. Chiếc
phong bì phải nặng thế nào thì tiền xe, tiền ăn được thanh toán, lại còn mỗi
người một túi quà của huyện nữa,… Rồi hai nhà đánh nhau, người bị hại phải nhập
viện, người nhà hung thủ cũng “ lao vào
đòi trông nom” với cái lí: “Tao không
trông chừng, mày giết bố mày rồi đổ cho nhà tao thì tao tù mục xương à?”
-
Một
số trường hợp tiếng cười bật ra từ kiểu giải quyết độc đáo của nhân vật. Ví dụ : Giảng viên
khuyên : - Thường có hai cái bẫy: Tiền và gái. Các anh phải tránh xa hai thứ đó
ra! Phòm lại bảo : “Em là em đưa thẳng
chân vào bẫy cho nó sập!”. Lí do Phòm làm thế : “ Đấy cũng là khổ nhục kế mà thầy. Em không chịu khổ về cái thân xác mà
em chịu khổ về cái danh dự. Cũng thế cả thôi!”. Trên bảo coi
chừng âm mưu “viên đạn bọc đường” thì có cậu binh nhất bảo “ Em chẳng sợ! Em ngậm viên đạn vào mồm, em
mút hết đường rồi nhè viên đạn ra!”. Mọi người lo chuyện cho thuê đất rồi
nước ngoài nó chiếm mất nước mình, Phòm chẳng lo, giải thích cho các cụ : “Ối các cụ cứ lo bò trắng răng… Ở châu Nam Cực, ở
châu Phi có nhiều nước cũng đã lập biệt khu, nghe đâu còn cho thuê đất 999 năm,
ta đưa dân ta sang đó. Rồi đây dân Việt ta sẽ thành nhiều nước Việt ở khắp nơi
trên thế giới”. Để cô cháu phải tự
viết luận văn, Phòm đề nghị nhà trường cấm viết. Thế là cô cháu hì hục viết. Cái lí do là “Mày không thấy dân mình cứ cấm cái gì thì họ
làm cái ấy! Chỗ cấm đái thì họ đái! Chỗ cấm họp chợ thì họ họp chợ, cấm đổ rác
thì họ đổ càng nhiều…Con Phím cũng thế thôi, nếu cấm viết mặc quần của trẻ con vùng núi thì nó còn cái gì mà viết nữa hả
con?!”. Giải thích việc thầy giáo
đánh học trò, cô giáo cấm khẩu, cô
giáo giẻ lau, Phòm bảo : “Đấy đấy, các thầy cô ấy là những người đi
trước thời đại! Họ chuẩn bị cho học sinh quen với ro bốt dạy học sau này đấy!”
-
Ngôn ngữ nhân vật Phòm và của các nhân vật liên quan là khẩu ngữ,
là lời ăn tiếng nói dân gian. Những từ có tính phương ngữ, chẳng hạn tên nhân vật
vốn là những cái tên thật xấu hoặc không có nghĩa “ để quan ôn không bắt” như Phêm, Phòm, Phộm, Phênh, Phền, Tén, Tũn, Mít, Sèng,… Các câu nói cửa miệng đậm chất quê kiểng : nối giáo cho giặc; Khổ thế đấy,
tớ đếch chịu được sướng!; Ông không phải
dạy thầy chùa gõ mõ; Thế là thành dịch bệnh
mẹ nó rồi!; Vẫn là cấp một chứ là cái đếch gì!; - Cậu ngu bỏ mẹ. Thì mình đừng
nói thi hoa hậu, mà là thi hoa khôi, thi người đẹp… Thiếu đếch gì tên!; Phòm đờ
mặt ra nghe; Phòm vặc lại…
Thi
thoảng đây đó lại chen vào những câu có
vần vè kiểu: “Lên Yên Bái đi đái cũng run”,
“ Đã nặng việc làng lại quàng việc nước”;
“ Người ơi xin hãy yêu người/ Để tình yêu
lại nảy nòi tình yêu”. “Một giọt mủ
vàng hơn hơn gang nước cống”; “ Chim
khôn khôn cả cái lông. Khôn đến đáy lồng, người xách cũng khôn”. “ Ngao
ngán đầy mũi cay cay/ Thất vọng đầy tai, ong ong”; “ Ông đây già tóc già râu. Còn những chỗ khác còn lâu mới già” , “ Ngó lên quốc lộ số ba. Thế nào cũng có xe ra
xe vào”…
Nhìn
chung tác giả tiếp thu các biện pháp gây cười trong tiếu lâm, trong các truyện
trạng, truyện hài hước và vận dụng khá nhuần nhuyễn.
Hai tập “ Chuyện của Phòm” đánh dấu mối quan hệ
giữa văn học mạng và văn học in trên giấy. Tác giả đã tạo dựng một nhân vật đặc
biệt bằng chuỗi truyện ngắn hài liên hoàn, tăng cường chất hài cho nền văn học
vốn khá nghiêm trang. Cái cười là vũ khí của kẻ mạnh. Truyện hài cùng với thơ
hài, thơ trào phúng là vũ khí chúng ta
chống lại cái ác, cái xấu, cái lập dị để cuộc đời đẹp hơn, đáng yêu, đáng sống hơn./.
Hà Nội, tháng 10/2019
Truyện cũng thú vị đấy, thưa nhà phê bình! Cũng muốn mua để đọc,nhưng buồn nỗi nhà giáo thời bao cấp về hưu, 2 vợ chồng ăn chung một xuất lương ''mỏng'', nên giờ đây chỉ trông chờ vào ''mạng''. Mong tác giả thông cảm...
Trả lờiXóakhông sao! Bạn đọc mạng được là tốt rồi! Bây giờ báo mạng, sách điện tử đang cạnh tranh với báo giấy, sách giấy!
XóaChúc bạn có những niềm vui khi lướt mạng!