CHÙM THƠ PHAN HOÀNG
Cần Giờ lặng im
Một trang viết lừng danh mở ra
bao trang đời vô danh khép lại
trang đời vô danh của ta cũng dần khép lại
mỗi ngày mặt trời gõ cửa ngôi nhà giấu kín những niềm đau
và còn những nỗi đau mà ta không bao giờ chạm được
dưới tầng sâu cánh rừng thiêng ngập mặn
có bữa ăn cầm hơi chiến thuyền mang thơ mở cõi
có chỗ nằm nửa nước nửa đất ngư dân hò bả trạo khẩn hoang
có bình gốm nuôi đứa trẻ mãi mãi không chào đời
và còn những nỗi đau mà ta không bao giờ chạm được
nỗi đau đau đến lặng im
Lịch sử tầng tầng mỏ quặng số phận
văn học lọc cọc đóng nọc thủ công
31.5.2011
Tiếng cười trên sông Sài Gòn
1.
Những toà nhà tầng tầng mọc ngược đáy sông
nghiêng nghiêng cười toả bóng uy nghi thành phố
Những con tàu khổng lồ úp mặt mây trắng
nghênh ngang nở những tràng cười đập vào bờ xanh
Một đàn chim xuyên qua mặt gương loáng bạc
xuyên qua trăng non sóng sánh ánh đèn
ríu rít tiếng cười trốn tìm thơ dại
2.
Sâu thẳm lòng sông
hiện lên
hiện lên
những chiếc xuồng ba lá
chập chờn ánh đuốc lá dừa
rung rung búi tóc lưu dân tay rìu tay cuốc
hào sảng tiếng cười trong veo
tiếng cười thơm mùi bùn non khai mùi rạ ải
tiếng cười nhanh hơn gió chướng mạnh hơn tiếng gầm mãnh thú
tiếng cười lan trên đường phố chạm những nóc nhà cao tầng
tiếng cười âm vang vách hầm nối đôi bờ nhớ thương tròn câu vọng cổ
3.
Như cánh chim lãng du
sà vào lòng sông tắm gội phục sinh tiền kiếp
tôi thấy mình chấp chới bay ngược
về phía tiếng cười không thanh âm nhập nhoà ánh đuốc
say sưa đuổi bắt tiếng cười
tôi lạc vào cõi lòng trắc ẩn người xưa?
Mắt trâu
Trong màu men trầm tư mắt trâu
lóng lánh ánh màu bàn tay tài hoa
của những nông dân nghệ nhân từ muôn kiếp trước
Làng gốm ngày càng rộng ra
đường làng ngày càng co lại
bờ đê như muốn bày tỏ điều gì
cây đa già như muốn tâm sự điều gì
ngôi đình cổ như muốn thảng thốt điều gì
Hồn làng trong màu men mắt trâu
buồn và đẹp
gió sông Hồng có giữ được hơi thở vĩnh cửu đất thiêng?
Bát Tràng 28.7.2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét