ĐƯỜNG PHỐ MIÊN MAN
Hạnh Mai
Lâu nay mình thường di chuyển bằng xe
buýt. Xe buyt của Hà Nội tiện ích lắm, dịch vụ còn tốt hơn nhiều nước trên thế
giới. Đi xe buýt vừa được miễn phí (người già trên 60) vừa an toàn vừa khỏe
người lại "phủ sóng" khắp thành phố muốn đến đâu cũng được.
Nhưng hôm nay thì khác. Có công chuyện
cần gấp không thể dềnh dàng. Mình
lôi con Noza cho nó phục vụ một chuyến tiện thể test lại phản xạ xem sao.
Con Noza này già bằng tuổi mình nếu tính
1 tuổi xe = 7 tuổi người. Vậy là hợp.
Cặp đôi bon bon hết đường Lê Văn Lương sang đường Láng Hạ, đổ dốc xuống cầu vượt Thái Hà. Trời hơi mưa. Nhớ đặc tính của Noza cứ gặp đường ướt là dễ quay lơ nếu phóng nhanh. Mình đã từng bị nó cho đo ván vài lần vì cứ ngồi lên là phóng tít. Phải giảm ga từ từ. Chính vì cái "từ từ" này mà có chuyện.
Nãy giờ cứ bám đuôi mấy xe trước nhưng từ lúc giảm ga mình bị tụt hậu. Chợt phát hiện một bóng áo vàng trước mặt. Giảm thêm tí ga nữa, đánh lái để tránh chướng ngại vật thì thấy dùi cui chỉ thẳng vào mặt. May đi chậm nên phanh kịp.
Dừng xe còn chưa hiểu chuyện gì, Dùi cui ra hiệu táp xe vào lề đường. Đến đây thì hiểu rồi: mình đã vi phạm luật giao thông đi vào đường BRT (xe buýt nhanh). Mấy xe đi trước chạy nhanh quá Dùi cui không kịp chỉ. Bao nhiêu xui xẻo "ga từ từ" nhận hết.
Mình chủ động nhận lỗi (một trong những tình tiết giảm nhẹ):
- Cô
biết lỗi rồi, cô đi vào đường BRT.
Qua lớp khẩu trang vẫn nhận ra khuôn mặt lạnh như tiền:
- Cô
cho xem giấy tờ.
Lục mãi trong ngăn túi. Đủ các loại thẻ.
Thời bây giờ cái gì cũng sài thẻ. Thẻ siêu thị 4 cái, thẻ chung cư 2 cái, thẻ xe buyt 1 cái, thẻ câu lạc bộ 3
cái, thẻ nhà văn 1 cái, thẻ lĩnh lương hưu 2 cái... May quá, bằng lái xe đây rồi. Dùi cui cầm cái bằng, liếc nhanh:
- Giấy đăng ký xe và Chứng minh thư?
- Giấy đăng ký xe cô không mang theo, còn CMT để cô tìm.
Thôi chết rồi!
Hôm trước đưa cho chị tổ trưởng phụ nữ để lấy xuất quà theo chương trình khuyến
mãi gì đó chưa cầm lại.
- Cô biết lỗi rồi, lỗi
cô nhẹ mới lại cô già cả cho cô xin, lần sau rút kinh nghiệm.
Dùi cui vẫy 1 áo vàng trẻ hơn đứng cách đó vài mét:
- Cậu
xử lý tiếp trường hợp này. Cô này đi vào đường BRT không có giấy tờ
- Ấy chết, cô có giấy
tờ mà
- Không cô ạ, ảnh trong
giấy phép lái xe không giống cô (cấp từ thế kỷ trước
1990) mà cô không có Chứng minh thư để chứng minh người trong ảnh là cô. Vậy kết luận cô không
có giấy tờ.
- À cô có cái thẻ Nhà văn có đủ thông tin
như CMT mà ảnh thì mới gần đây cháu xác nhận được không?
Móc cái thẻ hội viên Hội nhà văn Hà Nội đưa cho Dùi cui, Dùi cui lại đưa cho Áo vàng. Áo vàng xem thẻ rồi ngẩng lên nhìn mặt đối tượng: Cô là nhà thơ? Cô có viết báo không?
Chưa kịp trả lời thì Dùi cui chốt luôn: Thôi không cần CMT cũng không cần thẻ nhà văn của cô nữa. Đằng nào cô cũng không có đăng ký xe. Cô phạm lỗi đi vào đường cấm và không đủ giấy tờ. Lỗi của cô ở mức phạt 800 nghìn và giữ giấy tờ 3 tháng
- Sao
phạt nặng thế cháu? Bằng phạt ô tô?
Cháu có thuộc mức phạt không đấy?
Áo vàng:
- Không
nhầm đâu cô ạ!
Quay sang Dùi cui:
- Thôi cô ấy già rồi phạt
mức nhẹ thôi.
Dùi cui:
- Thôi
được, phạt cô 200. Cô cho xe lên vỉa hè đi
Mình hì hụi đẩy mãi con xe vượt qua cái kớp bó vỉa, chống chân dựng xe đợi: Giờ thì sao cháu? Cháu viết biên lai phạt rồi cô đến
Kho bạc nộp phải không?
Áo vàng: Cô lại đây, thế này cô ạ, thôi hôm nay mưa cũng không có chỗ viết biên lai, để tiện cho cô, cô đưa chúng cháu 100 (cười nhẹ) thêm cốc cafe sáng thôi mà.
Lập tức trong
đầu phép so sánh xuất hiện rất nhanh: cô giúp việc hàng tuần đến lau nhà giá 75
nghìn một giờ lại không phải đứng đường mưa nắng. Nãy giờ cò cưa nhau phải tới
30 phút, vị chi 2 người là 1 tiếng, vửa mưa nắng vừa nói rã họng thì 100 cũng
là phải giá. Và mình cũng lãi được 100.
Ok, móc ví lấy 100 đưa cho Áo vàng. Không không,
cô bỏ vào cái thùng giấy đằng kia ạ.
Ra thế! Cái thùng giấy cũ kỹ đồng nát
đặt hờ hững trên mấy tấm
rào chắn đường dựng sát tường một trạm gác trên vỉa hè tưởng
vô dụng lại là “kho bạc” chứa tiền nộp phạt của ca trực mà các chiến sĩ công an giao thông đang làm nhiệm
vụ.
Không ai dính dáng gì với nó cả.Thôi, chào các cháu nhé! Vâng ạ! Cám ơn cô ạ!
Chuyện này thường xảy ra ở đoạn Trung Văn. Mà thường là 200K chứ ít khi chịu lấy 100K lắm. Nhẽ nhà thơ (báo) nên ưu tiên???!!!!
Trả lờiXóa