MỘT NGÀY TỬ TẾ
HỒ BÁ THƯỢC
Không biết, một con người trong đời, đã làm được bao việc tử tế? Chắc, không có người tử tế nào, lại ngồi kiểm đếm việc tử tế, cho mất thời gian. Thật tình, có đáng gì đâu, để kiểm đếm. Chỉ hiềm một nỗi, chưa làm được nhiều điều tử tế cho đời, còn thời gian làm việc ấy, không hôm nay, thì ngày mai. Vậy đâu cần phải vội vã, tốn nhiều công sức?
Riêng tôi, tôi có cảm giác, từ xưa tới nay, mình chưa làm được điều gì tử tế cả, nhất là những việc tử tế “cứu nhân độ thế”, mà các chư vị thánh nhân, trong thiên hạ, đang háo hức làm. Cái trí tuệ nông cạn của tôi, cho rằng việc tử tế, là việc làm lợi cho mình, cho người, cho đời, không hại ai cả. Bởi thế, cũng không nên rạch ròi tử tế cho mình, hay tử tế cho ai. Để rồi, không biết tử tế là gì nữa. Tóm lại, tử tế là tử tế, thế thôi. Khi đã lý giải được những điều xưa nay còn lấn cấn trong đầu, tôi quyết tâm cho mình làm Một ngày tử tế.
Việc tử tế đầu tiên trong ngày tử tế, là có mặt tại quán, phụ bán nước chè chén, âu cũng giúp người đời tỉnh táo, tâm hồn hoan hỷ, ít nhiều, mình cũng có thu nhập. Thật ra, quán nước này không phải của tôi, nó là của ông bạn, quen gọi quán cóc. Cóc con, chứ không phải cóc mẹ, bởi quán rất nhỏ. Chỉ có bốn chiếc ghế nhựa dành cho khách ngồi, và một ghế để cốc chén, dùng chung. Phích nước, ấm trà, để dưới sàn vỉa hè. Qui mô quán rất gọn nhẹ. Nếu có “biến”, năm chiếc ghế xếp chồng lên nhau, lật ngửa lên để ấm chén vào lòng ghế. Tay kia xách phích nước, đứng lên, đi lại như khách bộ hành. Áp dụng chiến thuật “vận động chiến” này, công an cũng khó phát hiện, nói chi đến việc bắt bớ, thu hồi tang vật.
Việc tôi đến phục vụ tại quán nước của ông bạn, cũng rất tình cờ. Hôm có việc đi qua phố Hỏa Lò, thấy ông ngồi quán cóc. Tưởng ông ngồi chơi uống nước, ai dè ông là chủ quán. Nhiều người đi qua, dừng lại, vội vã uống chén nước, trả tiền rồi đi. Tôi thấy lạ lạ, hay hay, muốn được thụ giáo nghề nghiệp, liền ngỏ ý được phục vụ tại quán.