THƠ BẢO NGỌC
LỜI THU
“Đi về phía mùa thu - Em nhớ choàng thêm áo
Bởi heo may sương xuống - lạnh bất ngờ
Anh chạnh nghĩ lỡ đâu anh chẳng kịp
Gửi nắng về ủ suối tóc xanh mơ.
Đông gần lắm, chỉ cần thêm hơi gió
Là mùa đi buông lá những lối dài
Giữ ấm nhé – trái tim em dịu nhỏ
Đợi anh về trong một sớm ban mai”.
Tự ru đấy - nhưng mà em cứ nghĩ
Đó là lời anh nhắn nhủ - mùa sang
Chắc bởi tại thu ngọt ngào quá đỗi
Nên tim em muốn hát tiếng dịu dàng.
Cô của trò ngoan!
"Để mai nhé nhận trò vào lớp học
Lớp chỉ dạy yêu và dạy thương thôi
Cô giáo nhỏ - Tiểu Thư hay hờn dỗi
Nên trò ngoan chỉ được phép vâng lời!"
Trò cúi mặt nghiêng đầu nhìn cô giáo
Thoảng mùa thu đưa gió tiếng ngập ngừng:
"Trò dốt lắm, chỉ muốn theo một lớp
Cứ đúp hoài cô có nhận trò không?"
Cô bối rối má đỏ bừng trong nắng
Mắt bâng khuâng nhuộm tím biếc trời chiều:
"Lớp chỉ nhận một trò ngoan duy nhất
Bài học vỡ lòng là bài học… về Yêu"
Rồi ngày tháng cứ đầy thêm nỗi nhớ
Trò đã quen từng ánh mắt nụ cười
Cô đã gói dấu yêu vào ký ức
Chỉ gió vẫn rung những bản nhạc... không lời!
Gần đến thế mà xa xôi đến thế
Đôi trái tim quấn quýt chẳng rời nhau
Thu đã chớm xin thời gian ở lại
Để lớp yêu thương mình học lại… từ đầu!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét