QUÊN
MỜI GỌI HỒN THƠ
(Bài 2 trong loạt bài về HỒN THƠ)
Phạm Đức Nhì
Nhắc Lại Chuyện Xưa
Cách
đây mấy tháng tôi đã có hân hạnh viết lời bình
cho bài thơ Con Về Ngõ Nhỏ của Ngọc Mai, một thi sĩ tỉnh Bắc Giang. Bài thơ Lục Bát của chị trong sáng mượt mà, có những câu đẹp như một bức tranh:
Con về ngõ nhỏ thoảng hương
Lối vào vẫn lát vàng ươm nắng
chiều
Theo tôi, Con Về Ngõ Nhỏ tròn trịa, không sai sót, có thể nói là bài thơ hay nhưng khi đọc lên vẫn không thấy cái gì đó thật đặc
biệt. Nó như một
viên đá quý, không tì vết
nhưng lại không có nét riêng để hấp
dẫn những tay chơi ngọc sành sõi. Nói rõ ra, Con Về Ngõ Nhỏ là bài thơ thiếu cá tính nên không gây ấn tượng
mạnh mẽ cho người đọc.
(1)
“Hoa đẹp nằm
khuất trên giàn
Em xinh đứng
lẫn trong hàng, ai hay?” (PĐN)
Sau đó, những câu thơ Lục Bát dễ thương ấy lại rủ rê tôi vào FB để đọc thêm thơ của chị. Cũng giống
như Con Về Ngõ Nhỏ,
một số bài thơ khác của
Ngọc Mai cũng có những nét đẹp
chung như: ngôn ngữ bình dị,
trong sáng, hình tượng đẹp, nên thơ,
tâm tình nhẹ nhàng, rất dễ cảm, dễ thương. Nhưng
tại sao thơ đẹp như vậy mà lại thiếu
cái hơi nóng cảm xúc để hấp dẫn người đọc?
Vạch Lằn Ranh Và Cắm Cột
Mốc
Sau khi viết lời bình cho bài thơ của Ngọc Mai, tôi và chị thỉnh thoảng có trao đổi thêm về thơ qua hộp
nhắn tin Facebook. Tôi nhớ hình như
có đề nghị chị mở rộng hơn nữa về đề tài để thơ chị đa dạng,
mới lạ hơn. Và chị đã trả lời:
“Em không to lớn vĩ đại để
làm việc lớn; em chỉ muốn
giữ những gì là truyền thống, gia đình bé nhỏ của
mình”.
Tôi biết chị là người
phụ nữ có tâm hồn “Chân Quê” của Nguyễn
Bính - yêu gia đình, làng xóm, quê hương, gìn giữ nếp sống đạo đức theo truyền thống lễ giáo của cha ông. Tôi hoàn toàn tôn trọng ý muốn
của chị.
Nhưng tôi tiếc cho vườn
thơ của chị, vì tôi nghĩ:
Truyền thống, gia đình, làng xóm, quê hương có những cái hay, những nét đẹp riêng của nó. Nếu thích, chị cứ
quay về để gợi
lại, sống lại những kỷ niệm
khó quên, làm phong phú hơn nữa
tâm hồn mình, làm đẹp hơn
nữa vườn thơ của
mình. Nhưng chị không nhận ra rằng suy nghĩ như thế
là chị đã tự vạch
lằn ranh giới hạn
óc tưởng tượng, tự cắm
cột mốc giới hạn
tầm nhìn.
Và việc “vạch lằn ranh, cắm cột mốc” đó đã dẫn
đến mấy hậu quả sau đây:
Vừa Viết Vừa Run
Trên
đầu bài thơ Trái Tim Điên trên Faceboob NM có viết câu - để trong ngoặc đơn – sau đây:
(Cũng
biết rằng Ngoc Mai viết không tới, không dám đốt cháy mình. Bài này NM tập viết liều mạng một chút).
Tôi
đưa cả bài thơ vào phần Phụ Lục để bạn đọc nếu muốn, có thể tìm hiểu xem chị liều mạng đến mức nào. Ở đây chỉ xin trích mấy câu tôi nghĩ là “ghê gớm” nhất:
Giờ tình mình
xác tan tác
có bình yên
Em đâu biết
Hỡi đời kia có biết ..?
...
Bia liệt sỹ khắc tên anh xứ biệt
Bỏ ôm em
Anh ôm đất trọn đời
...
Em ..!
Trái tim điên
Rên xiết chẳng thành lời!
xác tan tác
có bình yên
Em đâu biết
Hỡi đời kia có biết ..?
...
Bia liệt sỹ khắc tên anh xứ biệt
Bỏ ôm em
Anh ôm đất trọn đời
...
Em ..!
Trái tim điên
Rên xiết chẳng thành lời!
Mấy câu (ý) bình thường như
thế mà đã phải “liều
mạng” mới dám viết
ra thì không biết chị đã “vạch lằn ranh, cắm cột mốc” để bó hẹp “vùng hoạt
động” của thơ mình đến mức nào? Làm thơ mà “vừa
viết vừa run” thì làm sao cảm xúc có thể dâng trào, lấn át lý trí để tạo hồn thơ?
Hai Bài Thơ
Trùng Ý Tứ
Đọc lại thơ của chị trên FB tôi gặp một bài có tựa khác nhưng
ý tứ thì rất giống Con Về Ngõ Nhỏ.
VỀ THĂM NHÀ CŨ
Vắng mẹ nắng ngủ trong mây
Ngập bao lá rụng ấp đầy sân rêu
Cây bòng nhớ mẹ bóng xiêu
Cành xoan lặng đứng hoa chiều tím rơi
Ngập bao lá rụng ấp đầy sân rêu
Cây bòng nhớ mẹ bóng xiêu
Cành xoan lặng đứng hoa chiều tím rơi
Bông bưởi trắng
đến chơi vơi
Trong hương con thấy nghẹn rời khúc ru
Mỏng xuân, dày lá vàng thu
Trời say mộng, đâu chim gù bình minh
Trong hương con thấy nghẹn rời khúc ru
Mỏng xuân, dày lá vàng thu
Trời say mộng, đâu chim gù bình minh
Chỉ còn cây chổi lặng thinh
Nằm queo mặc lá rữa mình mục đau
Mẹ xưa lam lũ đồng sâu
Cái tôm cái tép rầu rầu niêu dưa
Nằm queo mặc lá rữa mình mục đau
Mẹ xưa lam lũ đồng sâu
Cái tôm cái tép rầu rầu niêu dưa
Sóng ngầm
dưới mái chèo khua
Trên đầu nắng ít, gió mưa lại nhiều
....
Đời mẹ như một cánh diều
Càng thẳng đứng, càng gió xiêu giữa trời
Trên đầu nắng ít, gió mưa lại nhiều
....
Đời mẹ như một cánh diều
Càng thẳng đứng, càng gió xiêu giữa trời
Đã
có Con Về Ngõ Nhỏ (Phụ Lục) rồi mà còn viết được Về Thăm Nhà Cũ đẹp như thế, dễ thương như thế tài thơ của Ngọc Mai quả thật đáng nể. Cũng căn
nhà ấy, khung cảnh ấy, cũng cây chổi, cây bòng, sân nhà vắng lặng và cũng tâm
trạng nhớ thương bóng mẹ liêu xiêu, bằng ngôn ngữ thơ tượng hình, bằng kỹ thuật thơ điêu luyện, NM đã quyền biến chuyển đổi ngôn ngữ, làm mới câu thơ, tạo được bài thơ sau không
giống hệt mà vẫn có cái gì đó “khang khác” bài thơ trước. Tôi phục chị ở chỗ đó.
Nhưng “ép” cảm xúc của mình như thế thì rất tội nghiệp cho những câu thơ và ít nhiều đã làm giảm giá trị của cả 2 bài thơ. Theo tôi,
có lẽ khu đất “ương thơ” của chị hơi hẹp (giống thành phố Pleiku) nên “đi dăm phút đã về chốn cũ”
(2) - chị phải ương rồi trồng 2 cây thơ vào chung một “hố”.
Cân
Nhắc Ưu Khuyết Điểm
Cái
gọi là khuyết điểm của thơ Ngọc Mai - tôi đã phải dàn trải trên 2 trang giấy để chị và người đọc nhận thấy dễ dàng hơn - thật ra, chỉ cần một phút bốc đồng, một lần nổi cơn điên hoặc một quãng thời gian tĩnh lặng thả hồn đi hoang là nó tự biến mất. Còn tài thơ, khả năng đưa cái đẹp vào thơ như chị có
thể chỉ cần viết vài hàng nhưng để thủ đắc dân chơi thơ có khi phải vật vã cả đời người.
Mời bạn đọc nghe tâm tình của Ngọc Mai qua 4
câu trong bài Sông Đời:
Trông gì về phía dại khôn
Ban mai rờn mỏng, hoàng hôn xơ dày
Mưa dài đâu vắt kiệt mây
Trời còn bận ngủ, vòm đầy bóng đen
Ban mai rờn mỏng, hoàng hôn xơ dày
Mưa dài đâu vắt kiệt mây
Trời còn bận ngủ, vòm đầy bóng đen
Bằng 3 câu cuối của đoạn thơ Ngọc Mai đã kéo cả những chuyển động của đất trời (ban mai, hoàng hôn, mây mưa, bóng đêm) xuống hòa nhập với dòng Sông Đời mình để tạo thành một bức tranh thê lương của một cảnh đời bất hạnh, theo tôi, thật tuyệt vời.
Đáng mừng cho người yêu thơ là vườn thơ của chị còn khá nhiều những đoạn thơ hay như thế.
Tóm lại, Ngọc Mai có tâm hồn nhạy cảm, kỹ thuật thơ điêu luyện, rất nhanh nhẹn quyền
biến trong sử dụng ngôn ngữ, hình tượng
thơ ca. Thơ Lục Bát của
chị, nếu tuyển
chọn nhũng bài thành công, có thể liệt chị vào hạng
cao thủ. Chị còn thử
nghiệm thêm Thơ Mới, Thơ Mới Biến Thể và kết quả đáng khích lệ. Theo tôi, chị đã có tất cả điều kiện cần thiết để viết bài thơ để đời của mình. Thơ của chị hiện tại đã có sắc
hương để chị không phải thẹn thùng khi đứng cạnh những thi sĩ khác, nhưng vẫn còn thiếu loại cảm xúc cao cấp nhất là hồn thơ. Lý do: Chị còn cho phép lý trí điều tiết cảm xúc của
mình khi các con chữ từ ngòi bút tung mình nhảy xuống trang giấy.
Kết Luận
Trong “Con Về Ngõ Nhỏ - Bài Thơ Mới Quen” tôi đã viết:
“Tôi chọn
bình Con Về Ngõ Nhỏ vì quý một tài thơ chưa
phát huy hết sức mạnh
của mình”
Hôm nay, cũng vì quý tài thơ của chị, tôi quay lại vườn thơ dạo khắp một vòng và có một mong ước
nhỏ bé là một ngày nào đó Ngọc Mai sẽ thay đổi nếp suy nghĩ về thơ. Bởi, là thi sĩ:
Cái khoảng
trời ở đàng sau cái lằn ranh hay cột mốc
đó, có thể bây giờ chị
chưa nghĩ đến, chưa dùng đến, nhưng một ngày nào đó, một lúc nào đó, khi ngòi bút cựa quậy mạnh
hơn, chị sẽ cần đến
nó. Nếu muốn đi đến Bến
Bờ Thi Ca chị nên để tâm hồn thoát cũi sổ lồng,
bay đến vùng trời tự
do rộng mở, mênh mông … bất tận.
Cái vùng trời
tự do đàng sau lằn ranh và cột mốc
đó không những giúp tứ thơ
sáng hơn, tươi hơn
mà còn là lời mời rất
khéo để hồn thơ bước
vào.
Phạm Đức Nhì
CHÚ THÍCH:
1/ Con Về Ngõ Nhỏ - Bài Thơ Mới Quen, Phạm Đức Nhì, phamnhibinhtho.blogspot.com
2/ Còn Chút Gì Để
Nhớ, thơ Vũ Hữu
Định, nhạc Phạm Duy
PHỤ LỤC:
CON
VỀ NGÕ NHỎ
Con
về ngõ nhỏ thoảng hương
lối vào vẫn lát vàng ươm nắng chiều
đâu
rồi bóng mẹ liêu xiêu
đâu
rồi dải yếm rất nhiều gió hong
còn
đâu chổi quét lá bòng
còn đâu bông bưởi trắng trong rụng đầy
chẳng còn hoa khế tím cây
chẳng còn vai mẹ hao gầy gió sương
mơ màng khói bếp còn vương
thoáng hơi nước vối tỏa hương ngọt ngào
gạo khuya ai giã đêm sao
thèm
nghe tiếng mẹ ho bào canh thâu
Trăng non (*) khóc đẫm lá trầu
kìa như tay mẹ chải
đầu cho trăng!
(Ngọc Mai)
(*) Tác giả ví mình như vầng
trăng non, lúc còn bé thơ
thường đứng bên giàn trầu của
mẹ mà khóc dỗi hờn
để được mẹ dỗ dành và chải đầu
cho.
TRÁI TIM ĐIÊN
(Cũng biết
rằng Ngoc Mai viết không tới, không dám đốt cháy mình. Bài này NM tập viết liều mạng một chút. .... Hj hj)
Trái tim điên ấp
mối tình xứ biệt
Khúc nhạc đầu mươn mướt nụ xuân sang
Ủ tia nắng ươm hồn mây ngũ sắc
Mà sóng gầm bão tố thét tàn hoang
Khúc nhạc đầu mươn mướt nụ xuân sang
Ủ tia nắng ươm hồn mây ngũ sắc
Mà sóng gầm bão tố thét tàn hoang
Tim điên viết
ngàn lời yêu thầm nhắc
Loạn nhịp hồng bóp tím nghẹt máu tươi
Vọt thành tia loang lổ mặt người
Ai từng điên, ai từng đau rền rĩ..?
...
Mối tình em vượt biên ngoài chiến lũy
Nụ hôn yêu môi gắn đến không cùng
Biển nhỏ bé trước vòng ôm ghì xiết
Lời yêu đầu sóng sánh cõi thần tiên
Loạn nhịp hồng bóp tím nghẹt máu tươi
Vọt thành tia loang lổ mặt người
Ai từng điên, ai từng đau rền rĩ..?
...
Mối tình em vượt biên ngoài chiến lũy
Nụ hôn yêu môi gắn đến không cùng
Biển nhỏ bé trước vòng ôm ghì xiết
Lời yêu đầu sóng sánh cõi thần tiên
Giờ tình mình
xác tan tác
có bình yên
Em đâu biết
Hỡi đời kia có biết ..?
...
Bia liệt sỹ khắc tên anh xứ biệt
Bỏ ôm em
Anh ôm đất trọn đời
...
Em ..!
Trái tim điên
Rên xiết chẳng thành lời!
xác tan tác
có bình yên
Em đâu biết
Hỡi đời kia có biết ..?
...
Bia liệt sỹ khắc tên anh xứ biệt
Bỏ ôm em
Anh ôm đất trọn đời
...
Em ..!
Trái tim điên
Rên xiết chẳng thành lời!
Ngọc Mai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét