Chuyến thăm Nga của Đoàn nhà văn Việt Nam 2010 ( tiếp theo và hết)
4.VI. Sáng, cả đoàn đi Cung điện mùa
hè ở Pêchergof. Kế hoạch là sẽ trả phòng
KS trước 12 h, bởi vậy sáng đã thuê ô tô chở tất cả đồ lề ra gửi ở nhà ga. Vũ Nho, Oleg và Hoàng Minh Tường đem đồ vào
tầng hầm của ga để gửi. Những 6 va li con và túi xách. Đi ô
tô ra Pechergof. Ngày xưa Vũ Nho đã đến đây đi thăm cả một ngày. Vào trong cung
mùa hè, nhìn thấy bộ bàn ghế gỗ mà Pie Đệ nhất tự tay mình đóng. Rồi xem các đồ
đạc, vật dụng hoàng gia. Xem các vòi phun nước, nghỉ dưới bóng cây râm mát,
hưởng gió lồng lộng từ Vịnh Phần Lan. Lần này kế hoạch tham quan 2 tiếng. Nhưng
ông lái xe lại có việc đi Sân bay nên giảm thời lượng. Tham quan 45 phút. Chỉ
là cưỡi ngựa xem hoa ở bên ngoài. Lại về bằng ô tô. Trên xe, mọi người tán
chuyện rôm rả.
Y Ban có truyện ngắn “ I am đàn bà”, Vũ Nho dịch ra
tiếng Nga lại dùng thì quá khứ là “ Ia byla zensinoi”. Vấn đề đặt ra là thời
hiện tại thì như thế nào. Tương lai sẽ ra sao? Oleg hỏi đùa. Vũ Nho trả lời
rằng hiện tại thì chắc vẫn là đàn bà thôi. Còn tương lai thì không rõ. Có thể
tương lai sẽ là “ Ia budu muzchinoi”. ( I will be đàn ông”). Oleg hỏi lại Y
Ban, Ban khẳng định rằng rất muốn trở thành đàn ông trong tương lai. Lí do? Vũ
Nho nói chỉ có Ban biết rõ lí do. Hóa ra
câu trả lời của Y Ban rất đơn giản : Nàng muốn trở thành đàn ông vì ở Novgorot,
nàng gặp những cô gái Nga quá xinh!
Thăm đài tưởng niệm chiến thắng phát xít và 900 ngày
đêm trong vòng vây phát xít Đức. Kì lạ là khi xem phim về chiến tranh thế giới
thứ hai trong bảo tàng, nhìn bà mẹ Nga tiễn các chiến sĩ trẻ ra mặt trận, Vũ Nho
đã bật khóc. Không hiểu sao, có lẽ nghĩ đến các bà mẹ Việt Nam “ Ba lần tiễn con đi, hai lần
khóc thầm lặng lẽ” ( Thơ Tạ Hữu Yên), nghĩ đến những người bạn mình đã vĩnh
viễn hi sinh,…mà không cầm được nước mắt. Y Ban bảo rằng đúng là Vũ Nho làm thơ
có khác cánh văn xuôi,…
Cả hội vào một nhà hàng bên đường. Bia quá ngon vì
đang khát. Món thịt bò cũng được đánh giá là xuất sắc. Y Ban trả tiền xong luôn
khen là giá cả hết sức phải chăng.
Chiều đến thăm khoa Đông phương của Đại học tổng hợp
quốc gia Xanh Pêtecbua, đặt hoa ở tượng Hồ Chí Minh do phía Việt Nam
tặng ( tượng đặt ngày 19/5/2010). GS.TS
V.Kolotov trưởng bộ môn lịch sử các nước Viễn Đông tiếp đoàn. Nói chuyện hoàn
toàn bằng tiếng Việt. Gặp sinh viên năm thứ 4 Ôn ga. Cũng nói tiếng Việt. Hóa
ra GS.TS. V. Kolotov là con rể Việt. Chàng làm luận án TS Lịch sử Việt Nam.
Vợ chàng tên là Hạnh, một cô gái Sài Gòn.
Vợ chồng chàng đã có một trưởng
nữ, và con thứ của chàng mới sinh được độ nửa tháng cũng là… thứ nữ!
Trên sân của khoa có nhiều tượng danh nhân. Trong đó
có tượng nhà thơ Nga A. Blog, tượng Khổng Tử, tượng Gheisa Nhật Bản, tượng thiên thần và ác quỷ. Thiên thần trò chuyện với ác quỷ. Dưới đó là
chiếc ghế để người ngồi suy ngẫm. Hoàng Minh Tường ngồi nghiêng về phía thiên
thần để chụp ảnh. Vũ Nho ngồi cân đối chính giữa, đằng sau là GS.TS.
V.Kolotov. Khi lên tổ bộ môn cũng là nơi đặt Viện Hồ Chí Minh, Đoàn tặng
tổ một số sách mang theo. Tại đây, cô V. chủ nhà hàng SaiGon
đã gặp Đoàn. Và Y Ban sau cuộc tiếp xúc, ăn cơm, khi đi tàu hỏa đã nói nhất
định phải viết về chuyện này. Khi về
nhà, đúng như đã nói, Ban đã viết bài báo: “ Cơm “tù” Xanh Petecbua”. Tôi đã
đọc bài báo này trên trang trannhuong.com. Có lẽ thay chữ “TÙ” Bằng chữ “LỪA”
thì chính xác hơn.
Cơm nước xong, Ban và Tường còn muốn đi chơi. Oleg dẫn
hai người đi. Anh Thảo và Vũ
Nho đi ta xi ra ga đợi. Khi các
vị đến ga, 11.30, chỉ kịp lên tàu, xếp xong chỗ thì tàu Kracxnaia Xtrenla ( Mũi
tên Đỏ) chuyển bánh về Mátxcơva.
Tàu nhanh Mũi tên Đỏ là tàu sang trọng. Giường đệm rất
tinh tươm. Có nút điều hòa nhiệt độ
thích hợp. Có chuông để bấm yêu cầu phục vụ tận toa. Có dép đi trong toa, có
sách báo, thuốc đánh răng và bàn chải. (Chỗ này cần mở ngoặc một tí. Người Nga
quan niệm bàn chải và kem đánh răng là những vật dụng riêng của cá nhân. Vì
vậy, dù ngủ trong khách sạn giá 130 đô la Mĩ một tối, nhưng không bao giờ có
bàn chải, kem đánh răng và lược chải đầu). Bữa ăn trên tàu tính vào vé gồm 18
thứ khác nhau, trong đó kể cả chè, cà phê và những thức ăn nguội đắt tiền như
giăm bông, pho mát, giò xông khói,…
Lần này thì cả bốn vị trong đoàn chung một khoang.
Oleg Pavykin để chung đồ đạc và ngủ ở khoang bên cạnh.
5.VI. Về Mátxcơva. Trưởng đoàn Lê văn
Thảo và Vũ Nho thì vẫn khách sạn. Không
tiện đến nhà Kim Hiền, nên Hoàng Minh Tường và Y Ban mỗi vị chơi mỗi phòng hơn
4000 rúp ( 130 USD) tại KS. Đại học Tổng hợp. Lấy phòng xong, Oleg đưa đi thăm
bảo tàng Chiến tranh vệ quốc và Nghĩa trang danh nhân Matxcva.
Bảo tàng Chiến tranh Vệ quốc to vật vã. Có lẽ cái từ
vật vã của tiếng Việt cũng chưa diễn tả
hết sự đồ sộ, hoành tráng của Bảo tàng này. Nhóm tham quan lọt thỏm trong tầng
một là phần Tưởng niệm và Xót thương. Nơi đây vĩnh viễn tưởng niệm gần 27 triệu
người xô viết đã hi sinh bảo vệ Tổ quốc trong chiến tranh Vệ quốc vĩ đại
1941-1945. Trong đó có nhóm tượng Xót thương, tượng trưng bằng hình ảnh người
phụ nữ của tất cả các bà mẹ, người vợ, người chị, người em và những bé gái đang
khóc thương những người hi sinh trong những năm chiến tranh. Bức tượng làm bằng
đá trắng lấy từ U ran, tác giả là giáo sư, nghệ sĩ nhân dân L.E. Kerbel.
Dọc các bức tường bảo quản các cuốn “ Sách kỉ niệm”,
nơi ghi họ tên tất cả các binh sĩ và sĩ quan đã hi sinh trong chiến tranh.
Trên trần nhà rủ xuống 2 triệu 600 ngàn giọt lệ pha lê
tượng trưng cho sự xót thương những người hi sinh.
Tầng hai là phần Vinh quang. Có thể xem các trận đánh
quan trọng nhất ở Xtalingrat, Leningrat, Kuốc-xcơ, Đơnhiev, cuộc tấn công
Beclin bằng tranh toàn cảnh kết hợp vật thật với tranh. Nơi tầng hai cũng đặt
tượng các tướng lĩnh anh hùng Liên xô,
ghi tên những người lính và sĩ quan được phong anh hùng. Vũ
Nho chụp ảnh với tượng Nguyên
soái Giu cov.
Nghĩa trang danh nhân Mátxcơva quả là một nơi độc đáo
không thể không thăm. Chỉ biết rằng ở đây toàn những người nổi tiếng trong mọi
lĩnh vực. Đồng thời mỗi người có một kiểu tượng, một kiểu trang trí không lặp
lại ai. Tôi chú ý đến tượng vợ của Tổng thống Goóc-ba-chov, một bức tượng đồng
to hơn người thường và ở dưới có rất nhiều hoa tươi. Bôrít Enxin không có tượng
nhưng có một lá cờ Nga to đùng đặt ngay cạnh lối đi. Tượng Khơ-rút-sôv bên cạnh
tượng người cháu cũng họ Khơ-rut-sôv làm phóng viên. Có tượng nữ anh hùng
Dôi-a, tượng người sáng chế hỏa tiễn Ka-chiu-sa. Tượng nhà thơ Thổ nhĩ kì Na
Dim Hit mét, các nhà văn, nhà thơ thì có Gô gôn, Sekhôv. Otxtrôvxki,
Maiacovxki, Bugancov,…
Vào nghĩa trang chỉ là thực hiện cuộc dạo chơi. Hôm
ấy, nhà thơ, tác giả lời bài hát “ Triệu
bông hồng” vừa mới mất. Mọi người đang đứng xung quanh tưởng niệm. Ai đó trong
Đoàn có ghi lại hình ảnh này.
Chiều Nguyễn Huy Hoàng đưa đi thăm nhà thờ Chúa cứu
thế, cầu tình yêu, một Bệnh viện trong Rừng. Phải nói Nguyễn Huy Hoàng là cây từ điển biết
đi. Anh đưa đoàn và giới thiệu không khác gì một hướng dẫn viên du lịch chuyên
nghiệp.
Theo lời kể của Nguyễn Huy Hoàng, năm
1812, sau chiến thắng Na-pô-lê-ông, Nga Hoàng quyết định xây nhà thờ Chúa cứu
thế để tạ ơn. Mãi đến năm 1825 nhà thờ mới được khởi công. Các bà xơ của nhà
thờ cũ đã tiên tri rằng khi xây xong nhà
thờ mới thì 50 năm sau chắc chắn nó sẽ bị phá hủy. Cuộc xây dựng kéo dài 62
năm. Năm 1887 mới hoàn thành. Đúng 50 năm sau, năm 1937, chính quyền xô-viết
quyết định nổ mìn phá nhà thờ để xây ngôi nhà xô-viết cao nhất thế giới. Nhưng
rồi chiến tranh thế giới lần thứ hai nổ ra. Người ta không xây dựng được. Mãi
đến năm 1957, tại đây đã xây bể bơi quốc gia. Có rất nhiều người chết đuối ở bể
bơi này. Năm 1994, Bô-rit En-xin kêu gọi quyên góp để xây lại nhà thờ. Đó là
thời kì nước Nga rất khó khăn. Nhưng dân Nga đã ủng hộ vượt mức. Nhà thờ được
xây trong vòng 4 năm. Hoành tráng và đồ sộ như cũ. Đồng thời lại còn làm một ga
tàu điện ngầm để lên nhà thờ dễ dàng. Vẫn là tiền của dân, người ta xây một cây
cầu qua sông Mat-xcơva, cầu chỉ dành cho người đi bộ. Trên cầu có những chiếc
khóa tình yêu của các cặp yêu nhau.
Khi mọi người vào trong nhà thờ thì
gặp đúng lúc các cha cố đang làm lễ. (Khi vào nhà thờ Kadanxki ở Xanh Petecbua,
cũng gặp lúc đức cha hành lễ. Oleg đã mua cho mỗi người một cây nến, cắm vào
giá để cầu nguyện cho người thân). Lúc này Y Ban đã xếp hàng chờ Đức cha khuyên
vào trán để ban phước. Nhưng vì không có thì giờ nên Ban đành tiếc rẻ đi theo
đoàn.
Tối ăn cơm ở nhà Kim Hiền ( hoãn cuộc chiêu đãi của vợ
chồng Hồng Hà). Hồng Hà là một người đa tài. Anh đã bảo vệ luận văn Tiến sĩ ở
Viện Đúp na. Sau đó lại học thêm bằng luật. Ở lại Nga làm nghề thiết kế nội
thất, sáng tác nhiều ca khúc. Anh tặng mỗi người một đĩa nhạc Em
đến gồm 15 tình khúc với các giọng ca Trần Thu Hà, Thái Bảo, Thu
Phương, Trung Đức, Tấn Minh,...
6.VI. Trước khi đến thăm ốp anh Hiển, Nguyễn Huy Hoàng cho xe đi lòng vòng
theo đường vành đai của thành phố. Khi thì đi trên nóc nhà cao mười tầng, lúc
lại chui xuống lòng đất mấy chục mét. Con đường rộng thênh mỗi bên 4 làn xe.
Hầu như không phải dừng ô tô. Cứ tốc độ tằng tằng 80 cây số giờ.
Hôm ấy là ngày sinh lần thứ 210 của Đại thi hào A.Puskin. Không phải là một cuộc mít tinh
hoành tráng với kính thưa kính gửi. Chúng tôi đến chân tượng đài của Người.
Nắng đẹp. Xung quanh bày bán rất nhiều sách. Một số người khoảng hai ba chục tụ tập dưới chân tượng. Một
vài vị đọc thơ. Cũng thấy có mấy quay ghi hình ảnh. Chúng tôi cũng nhập vào đám
đông. Một phụ nữ Nga chìa cho tôi cuốn sách bà tự viết, tự in. Đó là cuốn :
“Những đoạn đời của Grigori Grigorievit Puskin, người chắt đáng yêu của nhà thơ
Pu skin”. Tôi mua cho bà để kỉ niệm. Tên bà là Nadejda Paina.
Thật là một cuộc kỉ niệm giản dị mà độc đáo.
Đến thăm ốp của anh Hiển, một trung tâm Việt Nam.
Anh Trung (Bí thư Đảng ủy), anh Tâm (Tham tán công sứ) cùng dự. Anh Hiển là Tiến sĩ Y khoa. Cái ốp to tổ chảng
như thế thì phải có tiền tấn mới mua được. Tất cả người Việt làm ăn sống tại ốp
này. Có cả một xưởng sửa xe ô tô. Có chợ thực phẩm chẳng kém gì Bắc Qua ở Hà
Nội.Chợ thực phẩm trong ốp có đủ mọi thứ rau quả và thịt thà. Rồi thì hiệu cắt
tóc, hiệu ăn, chỗ sơn sửa móng làm đẹp cho chị em, cả mát xoa, thư giãn,…
Hôm ấy là một cuộc họp mặt đông vui nhất. Sau lời giới
thiệu của Nguyễn Huy Hoàng về Đoàn và những người tham gia buổi gặp, mọi người
nâng cốc chúc mừng hội ngộ. Rồi anh Tâm đọc thơ, anh Trung đọc thơ, anh Thảo
phát biểu, Hoàng Minh Tường tái bản thơ ca về các cô gái Đồng Lộc, Châu Hồng
Thủy đọc thơ trong đó có bài thơ Áo đỏ theo yêu cầu của Vũ
Nho để nhớ lại thời Thế Sinh, Chu Văn
Sơn, Văn Giá, Châu Hồng Thủy, Hoàng Dân, Trần Hòa Bình,…hoạt động văn
chương. Rồi Nguyễn Huy Hoàng đọc thơ, Lê
Anh Tuấn đọc thơ, anh Đào Dũng phát biểu, Hồng Hà hát. Không thể nhớ hết vì không
khí rất thân tình, cởi mở. Lại có tí hơi cay kích thích. Rồi dù có người can,
nhưng Vũ Nho
vẫn cứ uống một chén đầy với anh Hiển. Uống vì ngưỡng mộ người đã có tài, có
trí, có gan mua lại của Nga cả một tòa nhà đồ sộ làm Trung tâm Việt. Đã thế lại
còn dự định sẽ xây hai Khách sạn ở hai bên. Dự án đã được duyệt. Khi xây khách
sạn chắc lại phải chi tiền tấn!
Tiệc tan, mọi người chụp ảnh chung kỉ
niệm.
7.VI. Chào xã giao Sứ quán. Đại sứ
Bùi Đình Dĩnh tiếp. Hóa ra vị Đại sứ đặc mệnh toàn quyền của Nước cộng hòa XHCN
Việt Nam tại Liên bang Nga
trước đây từng học Luật ở Kiev.
Oleg báo cáo với đại sứ về những việc phía Nga đã làm để nối lại mối quan hệ
văn hóa Việt-Nga. Oleg khi về lấy làm lạ
rằng tất cả những thông tin của anh gửi Sứ quán không được phản ánh cho Đại sứ.
Trưởng đoàn Lê Văn Thảo thông báo vắn tắt về chuyến đi của đoàn. Mọi người hiểu
rằng chuyến viếng thăm Nga của Đoàn cũng không có điều gì phải cần đến sự giúp
đỡ của Sứ quán. Mọi người vui mừng vì ít nhất
là cơ ngơi của Sứ quán cũng đàng hoàng, khang trang, nhờ sự hỗ trợ và
giúp đỡ của các doanh nghiệp Việt ở Nga. Vũ
Nho muốn gặp chị Thúy Bình sang
quản lí Lưu học sinh. Vì thời gian có hạn nên đành gửi lời thăm qua anh Long.
Chiều nhận được điện thoại Thúy Bình mời sang chơi uống rượu. Nhưng vì theo
lịch của Đoàn nên đành cám ơn!
Buổi chiều kí
biên bản về hợp tác giữa Hội nhà văn Việt Nam và Liên bang Nga. Chính vì việc này mà lỡ hẹn với Châu Hồng Thủy
và Lê Anh Tuấn. Thật lòng, cả hai việc
đối với tôi đều là hai việc To, chứ không có việc To, việc Nhỏ. Nhưng không thể
làm hai việc To cùng một lúc, nên phải làm trước, làm sau. Vì bố trí không khéo
nên chỉ làm được một việc. Tất nhiên lỗi này chẳng phải của riêng ai!
Kim Hiền bận với việc in văn bản nên Vũ Nho lại
phải dịch. Tham dự cuộc gặp còn có Tổng biên tập báo Den literatury ( Ngày Văn
học). Chủ tịch hội nhà văn Liên bang Nga là GS.TS sử học Valeri Ganhichev, đồng
thời ông còn là Phó chủ tịch cộng đồng Nga toàn thế giới. Khi đã giới thiệu
mọi người xong, Oleg và Kim Hiền loay
hoay với văn bản, Chủ tịch Hội bạn nói về những khó khăn khi Liên xô tan rã,
việc duy trì hoạt động của Hội nhà văn Nga, những việc Hội đã làm về Hội thảo,
xuất bản, đặc biệt là kỉ niệm sáu mươi năm chiến thắng phát xít và những năm
gần đây. Dĩ nhiên Vũ Nho phải đóng vai người dịch.Ơn trời là dịch không bị tắc
hay ngắc ngứ. Khi Kim Hiền chuẩn bị xong văn bản, cô dịch tiếp phần còn lại. Hai vị đại diện Hội nhà văn kí văn bản hợp
tác, trao tặng sách và quà lưu niệm. Trong những cuốn sách riêng mà chủ tịch
Hội nhà văn Nga tặng đoàn có Nữ hoàng,
Những dặm Nga, Ở các nhà văn
Nga và Tư tưởng Nga bách thắng. Mọi người uống trà và bài hát Bài ca
tuổi trẻ sôi nổi được vang lên bằng tiếng Nga.
Tối
đến thăm vợ chồng anh Đào Dũng và chị Tuyết. Y Ban mệt không tham gia. Mọi
người vui vẻ thăm trang trại của anh Dũng. Kinh ngạc nhất là anh có một kho hàng
gốm, mây tre đan và những con ốc biển để bán cho khách Nga. Anh có cả một trang
mạng để giới thiệu sản phẩm. Hai anh chị được các vị Nga cho mượn cả một khoảnh
đất mênh mông. Rau trồng nhiều vô kể. Các bạn bè mỗi vị làm mấy túi ni lông rau
tươi mang về sau khi ăn cỗ.
8.VI. Cộng đồng người Việt do các anh Huy Hoàng, Trần Xuân Quế và Nguyễn Lam
mời cả đoàn đi Vladimir cách Mátxcơva 170 km. Huy Hoàng, Lê Văn Thảo, Vũ Nho
ngồi xe anh Lam; YBan, Hồng Hà, Hoàng Minh Tường ngồi xe anh Quế. Trên đường
xuống Vladimir,
dừng lại ở quán ven đường uống cà phê và ăn nhẹ. Chiều thăm thành phố. Bảo
tàng, nhà thờ đều rất đẹp. Nghỉ ở khách sạn ba sao Vòng vàng. Chiều tối thăm
nhà nghỉ của anh Hiếu, Chủ tịch cộng đồng người Việt ở Vladimir. Ông cụ nhà anh Hiếu rất vui. Cụ
sang Nga đã ba năm rồi. Vui vì gặp đồng hương. Còn vui hơn vì mấy ngày nữa, cụ
cũng sẽ bay về Việt Nam.
Thế mới biết cái tình quê hương thật sâu đậm trong mỗi người. Ngày xưa, Nguyễn
Trung Ngạn đi sứ, mặc dù được tiếp đãi trọng thị, vật chất đầy đủ nhưng ông vẫn thấy:
Giang Nam tuy lạc bất
như quy
Dầu vui đất khách chẳng bằng về
Quy
hứng
Tâm trạng ông thân sinh anh Hiếu cũng vậy thôi.
Không khí gặp gỡ thật thân tình, cởi mở.
Có một chuyện cũng cần ghi lại. Dọc đường xuống Vladimir, có bốn lần gặp mấy
cô gái ăn mặc rất màu sắc bên đường. Huy Hoàng nói đấy là các cô làm nghề chiều
khách. Chỉ đỗ xe lại là có thể thỏa thuận vui vẻ. Tôi rất muốn chụp ảnh hai cô
gái nhưng vì xe không dừng và ngồi phía trong nên không tiện cho tác nghiệp.
Anh Thảo đùa rằng chụp làm quái gì. Tốt nhất là chúng tôi đợi ông ba mươi phút.
Ông có thể hoàn thành chuyến thực tế. Vũ
Nho báo cáo Trưởng đoàn rằng nếu
thực tế, thì nhà tiểu thuyết cần thực tế hơn nhà phê bình. Vả lại chuyện này, Trưởng
đoàn chưa xin ý kiến ở nhà, sợ rằng ảnh hưởng nhiều thứ,…
9.VI. Anh Phong dẫn đoàn đi Xuzdan. Thăm nhà thờ chính và nhà thờ gỗ. Nhà
thờ chính rất đẹp. Bên trong có bảo tàng về con người và cuộc sống Xuzđan 100
năm trước. Khi thăm gian lớp học, có sổ ghi cảm tưởng. Vũ Nho có ghi mấy chữ.
Đại ý rằng đọc thơ Trần Đặng Khoa viết về Xuzđan tặng Trần Đăng Suyền, biết
thành phố cổ, bây giờ có điều kiện đến
tận nơi để chiêm ngưỡng.
Xuzđan trong thơ Trần Đăng Khoa trong chiều trắng
tuyết. Còn hôm nay, Xuzđan đang mùa mướt mát xanh tươi, trong hương cỏ mới xém
thơm thanh tao như hương cốm gọi mời,…
Mua vài vật kỉ niệm.
Thăm nhà thờ gỗ. Trong khuôn viên nhà thờ, có một ngôi
nhà gỗ tiêu biểu của nông dân Nga. Cả nhóm vào thăm. Xem bếp lò, xem bàn ăn,
xem chậu hoa bên cửa sổ. Chụp ảnh với người trông coi. Hoàng Minh Tường gặp các
cô sinh viên mĩ thuật đang vẽ. Nhà văn kiêm họa sĩ họ Hoàng nhờ Vũ Nho chụp cho
mấy tấm ảnh cạnh các cô.
Quay về ăn trưa
ở chợ cộng đồng. Chia tay anh Hiếu và anh Phong về Mát. Anh Hiếu tặng mỗi thành
viên một tập sách giới thiệu thành phố Vladimir
và vật lưu niệm.
Ăn cơm tối ở
nhà anh Quế. Bữa cơm mang tính chất gia đình thân mật, đầm ấm.
10.VI. Buổi sáng tiễn Hoàng Minh Tường đi Ba Lan. Có chút hơi ái ngại cho nhà
văn họ Hoàng một mình một tàu bay đường xa dặm thẳm. Anh Lê Văn Thảo,Y Ban và Vũ Nho trả lời phỏng vấn
Đài phát thanh tiếng nói nước Nga. Tạm biệt gia đình Kim Hiền. Đem đồ đạc đến
để ở phòng Oleg. Theo yêu cầu của anh Thảo, Oleg đưa đến thăm trường viết văn
Gorki ( literaturnyi institute imenhi
A.M.Gorkovo). Cả nhóm đi bộ ở phố Acbat. Ăn trưa ở quán cuối đường. Đi
Metro về chỗ để xe ô tô. Oleg chở ba người ra sân bay. Làm thủ tục lên máy bay
về nước. Chuyến đi kết thúc.
Ghi thêm : Có
những chuyện chỉ để ở sổ tay và để ở trong lòng. Những chuyện kể lại, theo ý
riêng, nhằm cung cấp thông tin chung nhất. Nếu có vô tình mếch lòng ai thì cũng
xin được rộng lượng tha thứ vì tôi yêu quý tất cả mọi người, dù biết rằng trên đời không ai hoàn hảo.
Hà Nội, 25/6/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét