Tác phẩm cũ – Góc nhìn mới:
CHỦ TRƯƠNG ĐỔI MỚI THƠ CỦA NGUYỄN
ĐÌNH THI
*PGS.TS.Vũ Nho
Nguyễn Đình Thi là một nghệ sĩ đa tài. Ông sáng tác nhiều thể loại: Thơ, tiểu thuyết, kịch, nhạc. Lĩnh vực nào ông cũng có
những tác phẩm xuất sắc. Ông còn viết phê bình, tiểu luận; nghiên cứu triết học...
Có lẽ một trong các lĩnh vực nổi
bật nhất của ông là thơ. Ông là người đã khởi xướng cách tân thơ bằng việc làm
thơ không vần, gây một cuộc tranh luận sôi nổi trong giới văn nghệ sĩ ở Việt Bắc
trong những năm kháng chiến chống Pháp. Không chỉ nói lí thuyết, nhà thơ còn thể
nghiệm bằng những bài thơ của chính mình. Trong phạm vi bài viết này, chúng tôi
bàn đến cách đổi mới thơ thể hiện trong hai bài thơ ĐẤT NƯỚC và NHỚ của ông.
Cảm hứng về dân tộc được thể hiện
bằng bút pháp lãng mạn.
Bài thơ Đất nước của Nguyễn Đình Thi như mọi người đã biết không phải là một
bài thơ viết liền mạch. Ban đầu nhà thơ viết
bài thơ Sáng mát trong như sáng năm xưa
vào năm 1948. Nghĩa là ba năm sau ngày cách mạng mùa Thu tháng Tám thắng lợi,
hai năm sau ngày lực lượng vũ trang non trẻ của chúng ta rời Hà Nội lên Việt Bắc
kháng chiến. Một năm sau, năm 1949, nhà thơ viết bài Đêm mít tinh cũng ở chiến khu Việt Bắc. Rồi nhà thơ tiếp tục suy
nghĩ về đất nước và trên chất liệu hai bài thơ đó, bổ sung những chiêm nghiệm về
cuộc kháng chiến của dân tộc, năm 1955 nhà thơ mới hoàn thành bài thơ Đất nước. Như vậy, bài thơ được viết và
suy ngẫm trong thời gian gần 7, 8 năm. Chắc chắn những câu thơ như:
Súng
nổ rung trời giận dữ/ Người
lên như nước vỡ bờ
Nước
Việt Nam
từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng lòa
Bài thơ ra đời vừa như là kết quả của một thôi thúc mãnh liệt của cảm xúc
người viết, vừa như kết quả của một chiêm nghiệm, suy tư về đất nước. Có thể nói đó là sự tổng hợp của cảm xúc và lí trí, của
tình cảm và trí tuệ. Vì thế nó vừa dào dạt, vừa lắng sâu. Có những câu thơ tràn
đầy tình cảm lãng mạn:
Mỗi bước đường mỗi bước hi sinh
Trán cháy rực nghĩ trời đât mới
Lòng ta bát ngát ánh bình minh
Có những câu thơ như là chân lí khái quát sự trường tồn của đất nước:
Nước
chúng ta
Nước
những người chưa bao giờ khuất
Có những câu thơ như tượng đài về sự quật khởi của đất nước:
Nước Việt Nam từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng lòa
Mấy câu thơ tôi vừa dẫn trên tràn đầy hào khí của đất nước đã làm nên Điện
Biên chấn động địa cầu. Bài thơ cũng đậm chất trữ tình. Hai câu mở đầu tràn đầy
ánh sáng và hương thơm:
Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Giả như bớt đi từ “mới” thì cái chất tươi nguyên và hương cốm thơm sẽ giảm
đi khá nhiều. Hương cốm là của cốm mới. Cả thiên nhiên như cũng tươi mới: Trời thu thay áo mới. Trong biếc nói cười
thiết tha. Có thể hiểu là trời thu trong biếc, nhưng cũng hoàn toàn có thể
hiểu rằng tiếng nói cười thiết tha trong
biếc.
Những câu thơ đọc lên vừa mềm mại, vừa tràn đầy niềm tự
hào, kiêu hãnh về tư thế của con người, của dân tộc có chủ quyền:
Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa.
Những câu thơ thể hiện sự đối
lập và sức sống mãnh liệt của dân tộc trước kẻ thù:
Xiềng xích chúng bay không khóa được
Trời đầy chim và đất đầy hoa
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nước thương nhà
Hào hùng nhưng trữ tình đằm thắm đó là đặc điểm của con người Việt Nam, đất
nước Việt Nam. Bài thơ đã phản ánh được nét cơ bản đó.
Trong thơ có nhạc và họa
Người xưa nói “Thi trung hữu họa và thi trung hữu nhạc”. Và một khi thơ có họa, kết hợp với thơ có nhạc thì sức gợi
của thơ sẽ gồm cả sức gợi của hội họa và âm nhạc, sẽ nhân lên gấp nhiều lần. Chỉ
lấy khổ thơ tôi đã dẫn để minh họa cũng thấy rất rõ.
Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa.
Màu xanh trời, màu xanh rừng, xanh
núi, màu xanh mơn mởn của cánh đồng thơm mát, màu đất nâu những ngả đường bát
ngát, màu đỏ phù sa… đã làm nên bức tranh đa sắc màu tuyệt vời về đất nước. Những
từ điệp “đây là”, “đây là” , “của chúng ta”, “của chúng ta” , những, những, những
như những nốt nhấn của bản nhạc quê hương ngân nga mãi trong lòng ta.
Hoặc
trong hai câu thơ khác:
Ôi
những cánh đồng quê chảy máu
Dây
thép gai đâm nát trời chiều
Viết
như thế là tràn đầy màu sắc của hội họa, người đọc như nhìn thấy quê hương với
cánh đồng chảy máu, với dây thép gai đồn giặc đâm nát trời chiều. Bầu trời thường
có ráng đỏ bầm như máu ứa từ những vết dây thép gai đâm nát…
Riêng về thơ không vần thì Nguyễn Đình Thi đã
cảm nhận đúng và tiên lượng đúng. Hàng loạt các tác giả viết câu thơ dài, câu
thơ không vần (nhưng vẫn có nhịp điệu nội tại), mang âm hưởng của lời nói thường
sau này chắc chắn là có ảnh hưởng quan niệm thơ và thực tế sáng tác thơ của
Nguyễn Đình Thi.
Từ nỗi nhớ hẹp trong ca dao đến nỗi nhớ rộng của
người chiến sĩ
Ngôi
sao nhớ ai mà sao lấp lánh
Soi
sáng đường chiến sĩ giữa đèo mây
Ngọn
lửa nhớ ai mà hồng đêm lạnh
Sưởi
ấm lòng chiến sĩ dưới ngàn cây
Rõ
ràng, về cách nhìn sự vật qua tâm trạng nhớ, bằng con mắt nhớ, khổ thơ gợi cho
ta liên tưởng ngay đến cách nói của ca dao:
Khăn thương nhớ ai
Khăn rơi xuống đất
Đèn thương nhớ ai
Mà đèn không tắt
Nhưng
tác giả bài Nhớ không hề lặp lại ca dao. Tiếp thu cách nói ấy, người viết
đã đổi mới nó, nâng lên tầm vóc mới, tương xứng với tầm hoạt động của người chiến
sĩ của cách mạng và kháng chiến.
Ngôi sao và ngọn lửa
không chỉ được nhìn bằng tâm trạng nhớ, là cái cớ để bộc lộ nỗi nhớ. Sao
và lửa mang nỗi nhớ CHÁY SÁNG để tham gia vào cuộc chiến đấu này, để
“soi đường” , để “sưởi ấm” cho người chiến sĩ chứ không phải chỉ là người thuần
túy tương tư. Như vậy là người yêu, người nhớ và người chiến sĩ gắn bó hài hòa.
Người chiến sĩ đem đến cho người đang yêu trong mình, tạo cho anh một tư thế, một
tầm vóc lớn, gắn với không gian rộng dài hơn không gian của tình yêu bình thường.
Trong các bài ca dao tình yêu, không
gian nhớ thường bó hẹp trong phạm vi căn nhà. Thời ấy nhớ ai thì “ra ngẩn vào
ngơ” hoặc là ra ngõ mà trông, ra đứng ngõ sau, ra đứng bờ ao…Cuộc cách mạng
đem đến cho người chiến sĩ một tầm hoạt động rộng lớn: trên đèo mây, giữa
ngàn cây. Và nỗi nhớ của anh do đó cũng rộng hơn, lớn hơn, có kích thước vũ
trụ hơn. Nỗi nhớ ấy có thể cháy bỏng, gần gũi như ngọn lửa, nhưng cũng có thể lấp
lánh, xa vời như ngôi sao.
Từ ngôi sao và ngọn lửa riêng lẻ đến ngôi sao và ngọn
lửa cùng chung tượng trưng cho sức mạnh tình yêu
Trước đây, trong ca dao, nỗi nhớ đã từng
được ví với lửa:
Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa, như ngồi đống
than
Trong
ca dao, nhớ đã từng được vọng tới sao:
Buồn trông chênh chếch sao
mai
Sao ơi, sao hỡi nhớ ai sao mờ
Ở
bài NHỚ này, hình ảnh ngôi sao và ngọn lửa lần đầu tiên cùng được
nhắc trong một bài, để diễn tả một tâm trạng. Sao và Lửa không chỉ là khách thể,
là một cái cớ để bộc lộ nội tâm, mà chính Sao và Lửa tham gia vào đời sống nội
tâm, dẫn lối soi đường (soi sáng đường), sưởi ấm (sưởi ấmlòng)
người chiến sĩ. Vậy là lần đầu tiên, tình yêu riêng tư có chức năng dẫn đường,
sức mạnh của tình yêu riêng tư được thừa nhận như sức mạnh của giác ngộ lí tưởng.
Nó không chỉ sưởi ấm, mà còn soi đường, vừa là con đường cụ thể cũng là con đường
chiến đấu, con đường đi tới lí tưởng.
Đất nước lần
đầu được ví với người yêu say đắm
Trong khổ thơ thứ nhất đang xét ở
trên, diễn tả nỗi nhớ nên đại từ nhân xưng đều có tính phiếm chỉ: ai và người
chiến sĩ. Nhưng nỗi nhớ đó là nỗi nhớ của trai gái yêu nhau chứ không phải
nỗi nhớ quê, nhớ nhà, nhớ ông bà, cha mẹ, nhớ bạn phương trời hay nỗi nhớ vợ
con. Đã là nỗi nhớ của tình yêu gái trai thì phải được nói bằng ngôn ngữ của
tình yêu. Cho nên đến khổ thơ thứ hai người chiến sĩ và ai được gọi bằng cách
xưng hô muôn thuở của tình yêu - Anh và Em:
Anh yêu em như anh yêu đất
nước
Có lẽ chưa bao giờ có một tuyên bố táo
bạo và mạnh mẽ như trong câu thơ tưởng chừng rất đỗi hiền lành này. Người yêu-
Em được trang trọng đặt ngang hàng với đất nước, được ví với đất nước. Tình yêu
riêng (thường được coi là nhỏ bé) đặt ngang hàng với lí tưởng chung. Trong khi
các thi sĩ của Việt Nam cũng như của nhiều nước trên thế giới thường ví đất nước
như người mẹ (Mẹ-tổ quốc; Đất nước-mẹ hiền) có được mấy ai ví đất nước như người
yêu? Nói ra điều ấy ở một xứ sở mà người ta mang nặng tinh thần phong kiến, coi
chuyện “yêu đương” là chuyện nhỏ, cần phải quên đi, phải dẹp đi (hoặc giả nếu
có được thừa nhận thì trong trái tim, nó cũng chỉ đáng được nhận một phần bé nhỏ,
khiêm tốn nhất so với phần dành cho lí tưởng); nói ra điều ấy vào những năm mà
tuyển tập thơ Việt Nam không có một bài thơ tình nào thì quả là một cách tân lớn
trong nhận thức. Hơn thế nữa, nói ra điều ấy mà không làm cho ai thấy bất
bình thường thì thật là một cách tân ngoạn mục.
Anh yêu em như anh yêu đất
nước
Vất vả đau thương tươi thắm
vô ngần
Có
người đã bình rất hay về câu thơ này, đã chỉ ra sự vô ngần vất vả, vô ngần
thương đau, vô ngần tươi thắm của em, và cũng là những em, những người phụ nữ
Việt Nam. Sở dĩ người ta không thấy bất bình thường chính là vì người
chiến sĩ không chỉ yêu em, mà còn yêu đất nước. Anh có hai người yêu: EM và ĐẤT
NƯỚC. Em vất vả đau thương tươi thắm vô ngần. Đất nước cũng vất vả đau thương
tươi thắm vô ngần. Em gắn chặt với Đất nước, em hòa trong Đất nước. Anh yêu Em
là anh yêu Đất nước, anh nhớ Em cũng là anh nhớ Đất nước, nhớ đến nhiệm vụ giải
phóng Đất nước. Những câu thơ bộc lộ hết sức đẹp đẽ sự hài hòa, thống nhất, gắn
bó giữa tình yêu và lí tưởng, giữa tình riêng và tình chung, thống nhất đến mức
khó mà tách bạch ra được. Vì thế, khi nhớ riêng về em thôi thì tình cảm ấy cũng
không hoàn toàn mang tính chất riêng tư vì đó là nỗi nhớ trên đường làm nhiệm vụ
với đất nước:
Anh nhớ em mỗi bước đường
anh bước
Mỗi tối anh nằm, mỗi miếng
anh ăn
Có
ba chữ “mỗi” nhưng đã chỉ toàn bộ thời gian 24 trên 24 giờ trong một ngày của một
con người. Hành quân, dừng chân, lại hành quân- đó là toàn bộ hoạt động của người
chiến sĩ. Chữ “mỗi” như là thừa số chung của vô tận những bước đường, những tối
nằm và những bữa ăn. Tất cả những hoạt động đó đều gắn liền với một nỗi nhớ da
diết. Bởi vậy mà có thể nói rằng nỗi “nhớ” đã được nhân với vô tận những hoạt động
của người chiến sĩ, nói theo ngôn ngữ toán thì “nhớ” được nâng lũy thừa không
phải với số mũ “3” (ba lần chữ “mỗi” ), mà là số mũ “n” .
Cách xưng hô
“Chúng ta” đầy kiêu hãnh
Ngôi sao trong đêm không bao
giờ tắt
Chúng ta yêu nhau chiến đấu
suốt đời
Ngọn lửa trong rừng bập bùng
đỏ rực
Chúng ta yêu nhau kiêu hãnh
làm người
Ngọn
lửa và Ngôi sao trong khổ thơ thứ nhất
được nhắc lại ở đây với mục đích nhắc lại sự vững bền, trường cửu, nồng nàn của
tình yêu (Không bao giờ tắt, bập bùng đỏ rực). “Ai” với “chiến sĩ” ,
“em” với “anh” đồng nhất vào trong một cách xưng hô mới đầy kiêu hãnh: “Chúng
ta” ! Lại một cách xưng hô rất lạ, rất mới mẻ. Thống kê toàn bộ thơ tình của
Xuân Diệu trong Tuyển tập Xuân Diệu tập một (Nxb Văn học, Hà Nội, 1983), chúng
tôi thấy thi sĩ chỉ có hai lần xưng “chúng tôi” ở hai bài:
Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ
Trăng
Chúng tôi ngồi vây phủ vởi trăng
thâu
Biệt li êm
ái
Chưa
một lần thi sĩ viết “chúng ta” . Ngay tác giả Nguyễn Đình Thi trong ba tập thơ:
Người chiến sĩ, Dòng sông trong xanh, Tia nắng cũng chỉ viết “chúng ta”
cả thảy 4 lần, chưa một lần nào viết “chúng mình” . Phải chăng, khi viết về
tình yêu nam nữ đơn thuần, người ta dễ dàng xưng hô “chúng mình” . Còn trong
bài thơ Nhớ này, Em và Đất nước hòa quyện trong nhau, tình yêu trai gái khăng
khít với tình yêu đất nước; mặt khác, bài thơ như một lời tuyên ngôn về tình
yêu và lí tưởng của người chiến sĩ, vì thế phải vang lên kiêu hãnh hai tiếng
“Chúng ta” ? Chúng ta gồm chúng tôi và mọi người đứng về phía chúng
tôi. Có thể là một suy diễn chăng, nhưng nếu nếu thay “Chúng ta” bằng
“chúng tôi” hoặc “chúng mình” thì chắc chắn vẻ đẹp của bài thơ không còn như cũ
được nữa.
Thời đại đã đem đến cho người chiến sĩ,
nhà thơ một tầm vóc mới, một cách nhìn mới đối với thơ nói chung và thơ tình
nói riêng. Diễn đạt tình yêu do đó cũng đòi hỏi một sự đổi mới, cách tân tương
xứng.
Thơ của Nguyễn Đình Thi:
ĐẤT NƯỚC
Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ những ngày thu đã xa
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy
Mùa thu nay khác rồi
Tôi đứng vui nghe giữa đất trời
Gió thổi rừng tre phất phới
Trời thu thay áo mới
Trong biếc nói cười thiết tha
Rừng xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa
Nước chúng ta
Nước những người chưa bao giờ khuất
Đêm đêm rì rầm trong tiếng đất
Những buổi ngày xưa vọng nói về
Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép gai đâm nát trời chiều
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn như nhớ mắt người yêu
Từ những năm đau thương chiến đấu
Đã ngời lên nét mặt quê hương
Từ gốc mía bờ tre hồn hậu
Đã bật lên những tiếng căm hờn
Bát cơm chan đầy nước mắt
Bay còn giằng khỏi miệng ta
Thằng giặc tây thằng chúa đất
Đứa đè cổ đứa lột da
Xiềng xích chúng bay không khoá được
Trời đầy chìm và đất đầy hoa
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nước thương nhà
Khói nhà máy cuộn trong sương núi
Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
Ôm đất nước những người áo vải
Đã đứng lên thành những anh hùng
Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội
Mỗi bước đường mỗi bước hi sinh
Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
Lòng ta bát ngát ánh bình minh
Súng nổ tung trời giận dữ
Người lên như nước vỡ bờ
Nước Việt Nam như máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng loà.
1948-1955.
NHỚ
Ngôi sao nhớ ai mà sao lấp lánh
Soi sáng đường chiến sĩ giữa đèo mây
Ngọn lửa nhớ ai mà hồng đêm lạnh
Sưởi ấm lòng chiến sĩ dưới ngàn cây
Anh yêu em như anh yêu đất nước
Vất vả đau thương tươi thắm vô ngần
Anh nhớ em mỗi bước đường anh bước
Mỗi tối anh nằm, mỗi miếng anh ăn
Ngôi
sao trong đêm không bao giờ tắt
Chúng
ta yêu nhau chiến đấu suốt đời
Ngọn
lửa trong rừng bập bùng đỏ rực
Chúng
ta yêu nhau kiêu hãnh làm người.
1954
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét