Trần Trọng Giá được sinh ra ở nơi không có cánh đồng lúa xanh rờn bằng phẳng với cánh cò bay trên một nền trời xanh được mở ra tới mệnh mông. Quê anh, làng Phú Nhiêu, xã Đức Long, huyện Nho Quan, tỉnh Ninh Bình, là đồng chiêm với những khoanh ruộng hẹp nằm lọt thỏm giữa bốn bề núi đá vôi bao bọc, chưa nắng đã cằn, chưa mưa đã úng, lại có khi được chọn làm nơi xả lũ, gánh chịu tai ương cho đất khác. Tuổi thơ anh gắn với những bước chân thập thòm, đi mò cua, bắt ốc, đơm đó, đẩy riu. Chính vì lẽ đó, cách nghĩ cách cảm, cách nói của Trần Trọng Giá có một nét riêng. Hiểu dùm nhau nhé cây ơi! Mình là gió tự xa xôi tìm về Nhớ thương một nẻo say mê Hương thơm trong gió mấy bề gần xa… ( Gió Và Cây 1) Thơ Trần Trọng Giá viết về quê khá nhiều. Nhưng không giống với nhiều người khác. Có lẽ đã quá quen với những huy hoàng lộng lẫy, những trống dong, cờ mở, những ồn ào của tung hô nơi phố thị mà để rồi khi này, khi trở về với Thơ, cách nhìn, cách nghĩ và cách nói của Trần Trọng Giá đã có sự tĩnh lặng cần thiết. Không có những náo nức phô diễn của đám đông vốn rất dễ bị khích động cùng những mặc định mang tính ước lệ khi đối diện với những sự kiện mới thường thấy. Và khi nói về tình yêu với quê hương, với lịch sử. Trần Trọng Giá hết sức tránh những điều người khác đã nói. Đất thiêng, rồng bay, quang cảnh hữu tình… nhiều người nói rồi. Anh không nhắc lại mà chủ động đưa vào đó cái nhìn của riêng mình. Đất ấy, nghe thấy người ta ca ngợi vậy. Nhưng ngày về, mẹ vẫn lưng còng. Cha vẫn lần hồi lật đất. Và các em ta trong mắt vẫn chưa hết âu lo… Lứa trẻ vẫn đang tìm cách rời làng… Anh tĩnh lặng con người mình, tâm hồn mình, cảm xúc mình, để làm một giãi bày thầm lặng cùng chiêm nghiệm. Cái cách nhận mình là “Gió tự xa xôi tìm về” cũng chỉ là một cách tự núp, tự ẩn mình và để biện minh cho những xôn xao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét