HÚT CẠN ĐÁY THẲM, TÔI TÌM THẤY… TÔI!
(Bình
bài thơ Dường như của Nguyễn Việt
Anh)
HOÀNG DÂN
Dường như số phận trêu ngươi,
Gặp rồi xa, lại gặp … rồi… xa thêm…!
Buông tay, chìm tận tim đêm,
Hút cạn đáy thẳm, tôi tìm thấy… tôi…*
Tạo hóa vốn bất công, một sự bất công
muôn thuở mà chúng sinh chỉ có quyền duy nhất là chấp nhận! Oán hận, nguyền rủa, đập phá… chẳng
giải quyết được gì! Lẩm bẩm “đáng nhẽ, giả sử, nếu như…” cũng vô nghĩa! Tuyệt
vọng, tìm đến cái chết, càng vô nghĩa hơn! Sinh ra, nhiều người lành lặn, khỏe
mạnh, thông minh… và hầu như suốt đời hanh thông, may mắn cả trên hoạn lộ lẫn
tình duyên; nhưng cũng không ít kẻ bị mù, điếc, câm, bại liệt, thiểu năng… và
phải gồng mình lên để sống cho hết kiếp cũng đâu có dễ?
Người
điếc mơ một lần trong đời được nghe tiếng chim hót, tiếng suối chảy, tiếng cười
trẻ thơ… Người câm chỉ ước trong đời được một lần gọi lên hai tiếng
“Mẹ ơi”… Người mù chỉ mong một lần được nhìn thấy cảnh mặt trời mọc… Giản
dị vậy thôi, nhưng vĩnh viễn chỉ là ảo vọng! Những kẻ may mắn có đủ mắt
sáng, tai thính, mồm dẻo… thường không thể cảm nhận hết giá trị của những báu
vật ấy, cho nên không những không biết thành tâm tri ân sự ưu ái của Tạo
hóa mà đôi khi còn vén môi lên chửi cả Trời lẫn Phật. Với những kẻ này, không
có ước mơ mà chỉ có lòng tham vô đáy!…
Nguyễn
Việt Anh là một trong những chàng trai bất hạnh. Ý thức sâu sắc nỗi bất hạnh
của mình, nhưng Việt Anh không oán trời trách đất, cũng không chỉ chấp nhận; mà còn vượt lên nỗi bất hạnh bằng cách sáng tác văn chương. Đọc thơ
Việt Anh (tập thơ Thức cùng bóng tối
(2014), tập truyện mini cho thiếu nhi
Bầu trời nhỏ (2015) và Chùm triết
tình 36 bài lục bát bốn câu (2015), người đọc sẽ cảm nhận được nghị lực
đáng trân trọng này, mà theo tôi, rõ nhất, cụ thể nhất là bài lục bát bốn câu “Dường
như”.
***
Dòng
thơ đầu: Dường như số
phận trêu ngươi là lời cảm
thán, tuy chỉ thoáng qua, nhưng đã đủ ám ảnh – nỗi ám ảnh mà dù con người có lí
trí đến đâu chăng nữa, cũng có lúc phải bật ra như tìm một sự giải tỏa.
Dòng
thứ hai: Gặp rồi xa, lại gặp…
rồi… xa thêm… theo tôi, là
dòng thơ đầy ám gợi bởi sự đa nghĩa của nó. Gặp
rồi - gặp ai? Không xác định!... lại
gặp… rồi… xa thêm! Càng mù mờ,
vô định! Không có đối tượng nào cụ thể để “gặp”
tức là… cô đơn, cô đơn tuyệt đối!
Đến dòng thứ ba: Buông tay, chìm tận tim đêm thì tâm thế cô đơn trên đã được
đẩy tới giới hạn cuối cùng. Buông
tay là tuyệt vọng? chìm tận tim đêm là trạng thái rơi tự do vào hư vô?
Hai từ tim đêm là một sáng
tạo ngôn từ khá mới mẻ. Bởi ta thường nói (viết):
tim người, tim voi…; tim đường, tim núi… chứ chưa từng nghe có cụm từ tim đêm ở đâu, bao giờ?! Như vậy, tim đêm là một hình ảnh nhân hóa, (vật hóa),
đồng thời cũng là ẩn dụ chỉ
trái tim thổn thức của người khiếm thị phải vĩnh viễn sống trong bóng đêm,
nhưng vẫn ngoan cường “Thức cùng bóng tối”.
Đó là một liên tưởng kép, liên tưởng
chồng giàu sức biểu hiện. Biểu hiện cái gì? Biểu hiện một sự thật tàn nhẫn: sự vật có thể được nhân hóa để có hồn người,
nhưng con người cũng có thể bị vật hóa để trở thành vô tri, vô dụng. Muốn chống lại nguy cơ bị vật hóa thì chỉ còn mỗi cách phải bằng mọi giá
vượt lên cảnh ngộ. Mà, lẽ thường, trong mọi cuộc bứt phá, không phải ai cũng có
thể dễ dàng tới đích!...
Nhưng bắt sang dòng thơ cuối cùng: Hút cạn đáy thẳm, tôi tìm thấy… tôi! thì người đọc thở phào nhẹ nhõm và
chia vui với nỗ lực bứt phá thành công của chủ thể trữ tình. Hút cạn đáy thẳm là dũng cảm đi tới giới hạn cuối
cùng của nỗi cô đơn, tuyệt vọng. Hơn thế, chính ở cái giới hạn mà con người sẽ
mất hút trong hư vô này, Việt Anh đã: tôi
tìm thấy… tôi! Một cái tôi nhỏ bé, khiêm nhường, nhưng
không tầm thường, cái tôi từ chỗ kìm
nén mặc cảm mà bùng nổ tự tin… Cái tôi
có thể gây xúc động cho những tâm hồn biệt
nhỡn liên tài.
Tôi
chân thành chia sẻ với những niềm vui và nỗi buồn trong thơ đượm ý vị triết tình (tình cảm mang tính triết lý
hay triết lý bằng trái tim) khá tập trung và độc đáo của Nguyễn Việt Anh. Ở một
khía cạnh nào đó, tôi nghĩ: cây viết khiếm thị trẻ giàu nội lực này có thể là
tấm gương cho không ít người đang loay hoay với những nỗi bất hạnh của riêng mình./.
* Bài thơ số 22
trong chùm 36 bài Triết tình lục bát bốn
câu (7 – 2015) của NVA.
Thạch Bàn, những ngày mưa
4 - 5.8.2015. HD
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét