BA LẦN ĐỌC VUA QUỶ
(Về cuốn TTLS “Quỷ Vương” của Vũ Ngọc Tiến
Nxb HNV 6/2016)
Nhà thơ Nguyễn Khôi
Trước
hết cần định nghĩa lại: Đây là cuốn tiểu thuyết lịch sử- chính trị thời sự bởi
những vấn đề chính trị ngày xưa qua các “bài giảng” về lịch sử (lời tác giả VNT) và chính trị thời nay
thông qua các hình tượng văn chương xuất lộ, đan quyện vào nhau. Bởi thế thiết
nghĩ, đọc “Quỷ Vương” không thể chỉ qua một lần là có thể tìm ra hết những mạch
ngầm tư tưởng trong đó. Người viết đã bị hút hồn đọc đi đọc lại 3 lần mới chỉ
viết ra vài nhận xét nhỏ, nói văn vẻ khôi hài như Nguyễn Quang Lập là những “ý
nghĩ vụn” mà thôi…
Lần
1 (7/7/2016): Đây là tiểu thuyết
lịch sử viết theo lối hiện đại (không theo chương hồi, lớp lang sự kiện như
thông lệ).Về đại thể, tác phẩm dựng lên được lịch sử thời Lê mạt đan cài với
“Vương quốc Bil- Kel” thời nay ở tỉnh K heo hút vùng biên.
Phần
đầu đậm chất tiểu thuyết (có văn)
Phần
giữa tái hiện cổ sử có cảm tưởng như “Đại Việt thông sử” tân biên, nặng về sự
kiện “khứ” sử, hơi nghèo về chất tiểu thuyết. Vẫn biết tác giả muốn thử nghiệm
loại hình tiểu thuyết giáo trình nên phải trần thuật lại lịch sử nguyên vẹn như
nó vốn có, song đã là văn chương vẫn cần sự uyển chuyển, hư cấu thêm vào. Ở đây
thiếu tả cảnh, tả tình, độc thoại nội tâm nhân vật, kể cả thiếu đan cài lý số,
định mệnh luân hồi của các nhân vật xưa và nay… tạo nên sự cuốn hút.
“Xuân
Tây Thi xuất ngoại” là chương đọc thích thú, khá hấp dẫn, cổ- kim đan cài, nhân
vật miêu tả sinh động, có nội tâm sâu sắc lại khéo lồng vào việc phê phán một
xu hướng đua nhau xây đền- chùa thật to, hao tài tốn lực rất thời sự hiện nay.
Chương
“Quỷ quan tranh bá” khá sinh động, tái hiện được sự thật bi thảm của lịch sử
trong 30 năm sau khi Lê Thánh Tông băng hà.
Chương
“Triết gia trong chùa Sùng Miên” cũng là một chương khá hấp dẫn, thuyết pháp về
“Tam giáo đồng nguyên”, chỉ tiếc có 2 chỗ viện dẫn lời của triết gia Kim Định
chưa thật thuyết phục- thực chất đây phải là thời mạt pháp kéo dài sự tao loạn
từ Lê mạt đến tận thời hiện đại. Dẫu sao đọc chương này ta cũng lờ mờ nhận ra
cái thực trạng đất nước hôm nay: Về tư tưởng độc tôn, căn cốt vẫn là một mớ hổ
lốn giữa Khổng giáo giai đoạn suy đồi với chủ nghĩa Mác xít- Lê nin nít cũng
biến tướng dần qua Sit-ta-lin, Mao trạch Đông, Pôn Pốt mà thôi. Cái gọi là
‘người người bình đẳng” thực chất vẫn là quan hệ quân/thần, quan/dân nặng nề
còn hơn cả thời phong kiến… Về Phật giáo nhìn bề ngoài cứ ngỡ là đang được phục
hưng, nhưng thật ra rất hời hợt về đạo pháp, nặng nề nghi thức, ham hố xây chùa
to để cầu tài cầu lộc… Về Lão giáo chưa vươn tới cái lẽ vi huyền của Lão Tử
trong “Bản thể luận”. Tóm lại dường như ta đang sống trong một xã hội không có
tư tưởng. Tất cả chỉ là lũ lưu manh cũ/mới. Một xã hội chỉ sùng bái quyền lực
và tiền bạc, ích kỷ, tư lợi. Một đất nước không có tình thương con người, nặng
về tàn sát kể cả tàn sát môi trường vì lợi ích nhóm. Ta như cảm nhận được một
ốc đảo giữa hành tinh này chìm đắm trong ly loạn, chiến tranh, lọc lừa, tham
nhũng triền miên suốt mấy trăm năm lịch sử. Ngẫm mà đau!... Đọc “Quỷ Vương” làm
ta nhớ Mac-két trong “Trăm năm cô đơn”
Vài
đính chính nhỏ giúp tác giả:
- Bài
thơ của Đỗ Mục là “Tặng biệt”, không phải “Tống biệt”
- HuyệnĐông
Ngàn thuộc phủ Từ Sơn, trấn Kinh Bắc
- Vua
Khải Định khi chưa lên ngôi gọi là Bửu Đảo
Tóm
lại, Với “Quỷ Vương” Vũ Ngọc Tiến đã tạo sự đột phá về cách viết tiểu thuyết
lịch sử đan xen xưa- nay, hình tượng nhân vật sống động, ăn nhập, ẩn/hiện- hóa
thân của nhân vật cổ/kim liền mạch. Tác giả có những cống hiến độc đáo như
khẳng định xã hội Việt Nam từ thời Lê đến nay không tư tưởng (mất đạo), chỉ còn
lại một thứ đạo Khổng biến tướng, hủ lậu kéo dài suốt mấy trăm năm, e còn lâu
mới khá lên được nếu không thoát Trung. Thành công của “Quỷ Vương” ở chỗ có
nhân vật, sự kiện xưa/nay đều cuốn hút, khiến ta đọc một mạch chưa hả, lại muốn
đọc thêm nữa, trăn trở thêm nữa…
Lần
2 (17/7/2016)- Tồn tại và bày tỏ:
Tôi
cứ lăn tăn, ấm ức rằng, tác giả dùng “Quỷ Vương” cấp quốc gia đối xứng soi
chiếu với “quỷ quan”cấp địa phương tỉnh K heo hút miền biên viễn như vậy là hơi
vênh, chưa tương xứng? Tác giả e ngại điều gì thế nhỉ, hay vì viết thì phải
lách như lẽ thường tình ở xứ An Nam ta ư?
Nếu
Nguyễn Huy Thiệp tập trung đả kích chế độ phụ quyền, bạo hành gia đình của
những đứa con giết cha… thì Vũ Ngọc Tiến lại phơi bầy cái loạn kỷ cương phép
nước kết tinh ở “Quỷ Vương” xưa, “quỷ quan” nay đã tàn phá non sông đất nước,
gây loạn ly, xáo động xã hội triền miên. Như vậy, tác phẩm vô hình chung như
một hồi chuông cảnh báo (SOS) cái nguy cơ tụt hậu trước sự bành trướng xâm lước
của các thế lực thù địch đang lăm le ngày đêm với Tổ quốc ta.
Xin
cảm ơn nhà văn rất đáng trân trọng!
Lần
3 (25/7/2016)- Nhưng chưa phải lần cuối:
Tiểu
thuyết lịch sử Việt Nam
xưa nay chưa có tác phẩm nào sánh với “Tứ đại danh tác” của Trung Quốc. (Tam
quốc diễn nghĩa, Thủy hử, Tây du ký, Hồng lâu mộng). Trước năm 1945 có 2 cuốn
đáng đọc:
“Hoàng
Lê nhất thống chí” viết theo lối tiểu thuyết chương hồi (Kiểu tiểu thuyết “Chí”
của Trung Hoa). Gọi là thứ “cây nhà lá vườn” thì phải đọc chứ đọc hẳn “Đại Việt
thông sử” của Lê Quý Đôn có khi còn thích hơn!...
Cuốn “Tiêu sơn tráng sĩ” của Khái Hưng viết
theo lối tiểu thuyết hiện đại đầu thế kỷ 20 lãng mạn, thi vị hóa mối tình Phạm
Thái với nàng Trương Quỳnh Như là tác phẩm văn chương đọc khá cuốn hút.
Có
thể nói sau hai tác phẩm nói trên, cuốn “Quỷ Vương” của Vũ Ngọc Tiến được tạm
xếp sánh ngang tầm bởi có đậm chất sử, lóng lánh chất văn chương, có tính thời
sự cấp báo. “Quỷ Vương” như Trần Mạnh Hảo nói trên FB không ngoa rằng, nó là
kính chiếu yêu giúp ta soi thấy bóng dáng lũ vua quỷ, quan quỷ thời hiện đại mà
vẫn sống động, hấp dẫn, có tính tư tưởng. Nó là một tác phẩm đậm chất chính
trị- thời sự có tính phúng dụ cao…
(P/S:
Phúng dụ theo từ điển tiếng Việt là mượn một chuyện khác, thơ hoặc văn để nói
thác, khiến cho người tỉnh ngộ, biết sửa đổi cái sai lầm…)
Hà
Nội 7/2016
Anh Nguyễn Khôi và tất cả quý mến,
Trả lờiXóaEm cám ơn anh Nguyễn Khôi đã gửi tin và bài viết về quyển “ Quỷ
Vương“, cùng gửi lời chúc mừng đến nhà văn Vũ Ngọc Tiến, mong “ Quỷ
Vương“ gặp may mắn hơn „ Rồng Đá“ ?
Anh Nguyễn Khôi có nhắc đến hai quyển tiểu thuyết lịch sử của VN
trước 1945, em mạn phép chia sẽ thêm vài quyển tiểu thuyết lịch sử,
mà có lẽ vì của các nhà văn miền Nam thời VNCH hay ở hải ngoại, nên
nhiều người ở Việt Nam chưa biết đến ?
1) Quyển “Trong Ánh Lửa Thù” – tiểu thuyết dã sử của nhà văn Uyên
Thao xuất bản năm 2002 – được dàn dựng trên bối cảnh đất nước Đại Việt
đang ở trong giai đoạn Quốc Sư Trần Thủ Độ thao túng triều đình, tận
diệt nhà Lý. Em may mắn được nhà văn Uyên Thao tặng quyển này ( hiện
nay không còn bán nữa) và thật thú vị khi được đắm mình cùng cảnh
sống của hoàng tộc Việt với tinh thần thượng võ thuần chất Việt,
khác hẳn kiếm hiệp Tàu.
2) Hai quyển tiểu thuyết Kỳ Nữ Gò Ôn Khâu và Người Đao Phủ Thành
Đại La của thi sĩ Đinh Hùng khi xưa ở Sài Gòn.
Em đọc trên trang của nhà văn Hoàng Hải Thủy thấy có một độc giả đã
ghi về quyển này như sau :
„Đây là chuyện tiểu thuyết lịch sử thời nhà Trần chống Nguyên Mông
trong đó lồng ghép mối tình rất nên thơ của công tử cháu quan trấn thủ
nghệ an Trần Kiện ( bán nước cầu vinh ) là Trần Bảo Ngọc và cô tiểu
Thư Trần Duyên Hương ở gò Ôn khâu Lạng sơn. Đó là một cuốn sách quý và
rất hay nếu ngày nay mà các nhà sản xuất điện ảnh dựng thành phim thì
đó là một kịch bản tuyệt vời.„
Theo tin ghi , sau 1990 hai quyển này đã đươc tái bản.
Nếu ai biết hiện nay chúng còn bán ở đâu, chỉ em mua, em vô vàn cảm ơn.
3) Bộ trường thiên tiểu thuyết "Sông Côn mùa lũ" của nhà văn Nguyễn
Mộng Giác, em có đọc đã lâu , không có ấn tượng chi nhiều, có lẽ do nó
kéo dài hơn 2.000 trang, nhưng bối cảnh lịch sử và hình ảnh nhân vật
chính ( Nguyễn Huệ ) lại không rõ ràng hơn mà bị mờ theo các câu
chuyện lẩm cẩm cá nhân ?
Mong có dịp đọc „ Quỷ Vương“ để so sánh với các quyển em vừa kể .
Kính chúc buổi Ra mắt sách „ Quỷ Vương“ thành công tốt đẹp.
Dương Hoàng Mai.
Bạn Dương Hoàng mai có nhận xét sau khi đọc bài của nhà thơ Nguyễn Khôi. Nhận xét này gửi theo thư kèm bài anh Khôi. Tôi đưa lên như là lời bình. Vũ Nho kính báo.
Trả lờiXóa