Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2016

SINH NHẬT LÃO QUÁCH



                               
                                                                           Nhà văn Vũ Công Hoan
 SINH NHẬT LÃO QUÁCH



                                                              Tần Đức Long

                                                           Vũ Công Hoan dịch



          Hôm sinh nhật năm mươi tám tuổi, Lão Quách bảo vợ đừng nấu cơm, chúng mình đi ăn khách sạn. Vợ lão Hỉ Trân vui mừng đến chóng mặt, vừa chải đầu vừa xoa mặt, bà Hỉ Trân chưng diện giống như một phú bà. Vừa trang điểm, bà Hỉ Trân vừa mắng con trai con gái, rõ là một lũ sói mắt trắng không có tim không có phổi, chẳng đứa nào nhớ đến  ăn mừng sinh nhật bố!

          Lão Quách cười bảo: “Con cái mà, đứa nào chẳng thế? Bố mẹ tổ chức ăn mừng sinh nhật cho con, vui vẻ thịnh soạn, đến lượt bố mẹ ăn mừng sinh nhật, thì chẳng có đứa con nào nhòm ngó đến”!

          Hai bố mẹ già lần lượt mắng mỏ chê bai con trai con gái một chặp, rồi khoá cửa đi ra khách sạn. Hai ông bà đã bàn nhau từ trước, gọi mấy món ăn bình dân, uống một chai rượu nhỏ, bánh ga tô không mua, nến cũng không mua, nhỏ nhẹ đơn giản, lãng mạn chút xíu.

          Vừa đến cỏng khách sạn, gặp ngay con gái Xảo Vân đang đi tới. Xảo Vân vừa cưới chồng, còn chưa nấu bếp, không ăn món nguội ở nhà hàng, thì sang ăn nhờ nhà mẹ chồng, mẹ đẻ. Trông thấy bố mẹ ở cổng khách sạn, Xảo Vân hết sức bất ngờ. Xảo Vân tươi cười hỏi “Bố mẹ đãi khách phải không?” Lão Quách nói “Con chỉ biết đi ăn nhờ, đi thôi, hôm nay mẹ con không nấu cơm, chúng ta đi khách sạn.”! Xảo Vân không tin hỏi, “Thật ư mẹ? Bố chiêu đãi phải không?” Bà Hỉ Trân nói, “đúng đấy, bố con mời cơm, mẹ bỏ tiền”!

          Xảo Vân nhẩy quớ lên sung sướng, móc điện thoại di động, gọi chồng đến, có người chiêu đãi. Bà Hỉ Trân sị mặt bảo: Sao lại có người, bố con là bố con! Xảo Vân nháy mắt làm trò bảo “đương nhiên là bố em, nhưng em không biết  bố em tại sao mời cơm?”


          Lão Quách liếc mắt với Hỉ Trân,  ra hiệu cho vợ đừng nói toạc    móng heo. Ông lại sai Xảo Vân thay mình gọi vợ chồng hai con trai và các cháu nội đến, cả nhà gọi một mâm thật rôm rả.

          Rất nhanh chóng, hai con trai lần lượt dẫn vợ con, ngồi xe ta xi vù vù kéo đến. Hai đứa cháu nội còn bé, vừa đến đã trèo ghế leo bàn, giống hai con khỉ. Các con trai, con dâu, con gái, con rể hễ gặp nhau là nói chuyện cổ phiếu, chuyện bóng đá, chuyện bơi trên mạng in tơ nét, Hai bố mẹ già không chen đựơc vào câu chuyện, cứ ngồi trơ một bên. Bà Hỉ Trân đưa mắt liếc chồng có ý trách ông không nên mở rộng phạm vi, vốn chỉ nghĩ hai ông bà ôn lại một hồi những năm tháng thơm thảo dịu ngọt, thì bây giờ  để con cháu pha loãng hết chủ đề.

          Lão Quách cứ mặc kệ, thôi thì khỏi cần nhắc đến chuyện mình tổ chức ăn mừng sinh nhật. Lão nghĩ, có các con các cháu đời sau cuốn quít bên thân cùng hưởng niềm vui cái tuổi Trời cho, chẳng phải là hạnh phúc lớn nhất đó sao?

          Trong lòng thanh thản, lão Quách đã uống thêm mấy chén.

          Các con trai con rể cũng uống hết mình, mặt đỏ như Quan Công, Xảo Vân vẫn là cô gái tế nhị cẩn thận hơn, sợ mấy ông cháu quá chén, nói thế nào cũng không chịu mở chai rượu thứ ba.

          Cả nhà ăn ăn uống uống, tiêu hết sạch năm tờ to một trăm đồng. Bà Hỉ Trân lẳng lặng đi thanh toán, lại mua thêm cho hai cháu nội mỗi đứa một lon nước ngọt.

          Ăn no, uống đủ, hai anh con trai dẫn vợ con, gọi xe ta xi, ai về nhà nấy. Con rể cũng đi xe máy về nhà lên mạng. Xảo Vân vốn định đi xe máy cùng về, nhưng nể mặt bố không nỡ bỏ đi, chỉ dặn chồng hai câu, rồi cùng với bố mẹ nhẩn nha đi bộ về nhà.

          Cây già nhiều rễ, người già lắm lời, Lão Quách nhìn con gái Xảo Vân đã không gĩư được im lặng. Lão nói: “Xảo Vân, chẳng phải con muốn biết tại sao hôm nay bố chiêu đãi đó sao? Con hỏi mẹ sẽ biết!”

          Bà Hỉ Trân khoác một cánh tay chồng nói: “Việc của mình sao ông lại sai tôi nói? Tôi không nói đâu!”Lão Quách bảo: “Bà không nói, vậy tôi  nói, nhưng bà chớ trách tôi, tôi càng nói càng nhiều”.

          Xảo Vân cố tỏ ra ngây thơ nói: “Bố mẹ đừng nói, để con đoán thử xem!”

          Lão Quách giục “ Con đoán đi, đoán trúng sẽ có thưởng”.

          Xảo Vân làm ra vẻ, bắt đầu đoán “Mua vé sổ số trúng thưởng” – không đúng! “Nhận được thư nhà” - Không đúng! “Lên lương” – Không đúng!. “Được lên vô tuyến truyền hình”! Không đúng! Xảo Vân đoán một lượt đều sai. Bà Hỉ Trân ở bên cạnh không nhịn nổi, dí ngón tay vào trán con gái nói: “Con ngố ạ, hôm nay bố con ăn mừng sinh nhật”.

          Vừa nghe Xảo Vân đã reo lên: “Sao không nói trước? Chà chà, không có bánh ga tô sinh nhật, cũng không đốt nến sinh nhật”. Vừa nói Xảo Vân vừa móc điện thoại di động, bấm một thôi một hồi, lần lượt nói với hai anh trai: “Ông bố hôm nay ăn mừng ngày sinh!”

          Hai anh con trai xuýt xoa không biết nói những gì. Lão Quách nhìn tận mắt, hiểu tận lòng, khỏi cần nói gì hơn, không cần nói gì nữa! Cả hai đứa con trai, không đứa nào nhớ ngày sinh của lão, thậm chí không đứa nào dùng điện thoại di động nói với bố một câu, dù chỉ là một câu “Chúc bố sinh nhật vui vẻ” cũng được, nhưng đều không nói. Lão Quách càng giận hơn khi Xảo Vân vừa gọi xong điện thoại, lập tức nhận liền hai tin nhắn, hai đứa cháu đích tôn gửi đến, cùng một nội dung, đều là một câu: “Ông ơi, cháu muốn ăn bánh ga tô sinh nhật!”



                                                 Vũ Công Hoan dịch

                     (Theo “Nhật báo Trịnh Châu”  ngày 14 tháng 4 năm 2009)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét