Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

Chùm thơ A.Akhmatova trong bản dịch Tạ Phương



  
                                                                                  Tạ Phương
Chùm thơ A.Akhmatova trong bản dịch Tạ Phương

 * * *
Настоящую нежность не спутаешь
Ни с чем,и она тиха.
Ты напрасно бережно кутаешь
Мне плечи и грудь в меха.
И напрасно слова покорные
Говоришь о первой любви.
Как я знаю эти упорные,
Несытые взгляды твои.

1913


*  *  *
Anh không lẫn sự dịu dàng đích thực

Với bất cứ gì, và nó vẫn lặng thinh.  

Anh choàng cho tôi, từ vai tới ngực,

Một tấm khăn da thú: uổng công!



Và vô nghĩa những lời đường mật

Anh thao thao nói về mối tình đầu,

Tôi hiểu rõ đôi mắt nhìn chằm chặp,

Và sự khát thèm trong cái nhìn anh!



1913



*  *  *


Все мы бражники здесь, блудницы,
Как невесело вместе нам!
На стенах цветы и птицы
Томятся по облакам.

Ты куришь черную трубку,
Так странен дымок над ней.
Я надела узкую юбку,
Чтоб казаться еще стройней.

Навсегда забиты окошки:
Что там, изморозь или гроза?
На глаза осторожной кошки
Похожи твои глаза.

О, как сердце мое тоскует!
Не смертного ль часа жду?
А та, что сейчас танцует,
Непременно будет в аду.


1-1-1913


*  *  *



Tất cả chúng ta - lũ say mèm, du đãng,

Vui thú gì khi túm tụm nơi đây!

Trên tường kia chim và hoa lá

Mệt mỏi bơ phờ dưới những đám mây.



Anh bập chiếc tẩu đen lặng thinh

Khói trên tẩu vẽ nên hình kỳ quặc.

Áo váy bó sát người tôi mặc

Muốn tôn thêm vẻ kiều diễm thân hình.



Những ô cửa đã từ lâu khép chặt:

Chẳng biết ngoài kia giông bão, giá băng?

Cặp mắt anh mở to nhìn chằm chặp

Như mắt mèo nghi hoặc giữa màn đêm.



Ôi, trái tim tôi biết mấy đớn đau!

Có phải giờ tóc tang đang đến vậy?

Còn ả kia, đang say trong điệu nhảy,

Chẳng thể nào thoát được địa ngục đâu.



1-1-1913
*  *  *
То пятое время года,
Только его славословь.
Дыши последней свободой,
Оттого, что это -- любовь.
Высоко небо взлетело,
Легки очертанья вещей,
И уже не празднует тело
Годовщину грусти своей.
 
1913

 *  *  *


Mùa thứ năm trong năm,
Ngập lời anh tán tụng.
Hãy thở chút tự do cuối cùng 
Bởi đó -- tình yêu ta thờ phụng.
Bầu trời vút lên cao,
Vạn vật dần mờ nhạt,
Và cơ thể cũng ngưng khúc hát 
Mừng một năm buồn tẻ của mình.
1913 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét