TẠP CHÍ VĂN MỚI
Vang vọng cốt cách của văn chương
Nhà thơ Hoàng Vũ Thuật
Năm ngoái đang ở Sài Gòn, tình
cờ nhà văn Trần Thúc Hà tặng tôi cuốn tạp chí Văn Mới có đăng truyện ngắn “Bóng
chiều” của anh. Lướt qua tôi thấy hay.
Những tên tuổi: Nguyễn Quang Thiều,
Hồ Anh Thái, Nguyễn Ngọc Tư, Nguyễn Trọng Tạo...đều góp mặt. Ra Quảng Bình, tôi
gửi cộng tác. Đầu dây, tiếng nói của nhà thơ Nguyễn Đăng Luận vang lên: chào
anh, rất vui được gặp anh, xin mời anh đến với Văn Mới. Tiếng nói như từng thân
thân quen. Rất chân thành và giản dị, không khách khí gì cả. Hai ba tháng sau,
tôi nhận được Văn Mới số 9 nằm gọn trong thùng thư. Các bài: Sự nỗi loạn của
xác chết, Những điều lạ lẫm, Đất chết được in kèm lời giới thiệu của tòa soạn.
Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu rồi Vũ Nho, Nguyễn Thụy Kha, Nguyễn Quang Lập, Trần
Nhương, Trần Gia Thái, Đặng Lưu San, Phan Trang Hy, Phạm Thị Thúy Quỳnh, Vương
Tâm…và nhiều nhà văn nước ngoài xuất hiện trong ấy. Tôi ngấu nghiến đọc...
Văn Mới ra ba tháng một kỳ do nhà thơ
Nguyễn Đăng Luận chủ biên. Thời gian ấy đủ để bạn đọc đọc, đánh giá xem xét và
trông chờ số mới. Có thể nói Văn Mới là Tạp chí văn chương đích thực, không bị
thương mại hóa ở khu vực phía bắc, cùng với Quán văn đa dạng và cởi mở ở phía
nam và nhiều báo chí khác làm cho nền văn chương nước nhà thay đổi hẳn. Đây là
hai tờ báo ít người biên tập và phát hành nhất. Văn Mới với số lượng in 2000c,
bán hết và không có ai bù lỗ, quả thật đáng ngạc nhiên! Được in ở đây, làm tôi
nhớ tờ Nghệ Thuật Mới thời nhà thơ Nguyễn Quang Thiều. Sang trọng và lịch lãm,
thứ lịch lãm của văn chương. Làm báo cũng là một nghệ thuật. Nghệ thuật từ
trong lòng người, không phải tìm đâu xa lạ. Bạn đọc luôn dành tình cảm cho sự
mới mẻ, gắn với cuộc sống như hơi thở, như máu thịt chính mình. Chúc Văn Mới
thành công.
Xin rút chùm thơ của tôi được chọn đăng Văn Mới số 9
xuất bản tháng 7/2016:
SỰ NỔI LOẠN CỦA XÁC CHẾT(*)
Thản nhiên
bên bờ biển
thi thể
nàng
cá phơi sau
bão
vú dựng
buồm nâu
đôi mắt mãn
nguyện
nét cong
con nước hoang
đêm hẻm phố
Bắc Phi
ổ bánh mỳ
suông nước trắng
đạn bom
mưng mủ thịt da
tình yêu
ánh chớp
túp lều tự
do nắng mưa
xa rồi
ý nghĩ giờ
đứng yên
cát dưới
lưng vòng tay ấm nóng
giữa dòng
người
nàng cởi
sợi dây trĩu nặng
sống đồng
nghĩa chuyển dịch
cuộc kiếm
tìm vô giới
bập bênh
trên mặt Địa Trung Hải
trò chơi
bầy đàn
đánh số từ
một
những xác
chết nổi loạn
trong tấm
áo tơi tả nàng là mặt trời
đen và đặc.
5/4/2015
______
(*) Liên Hợp Quốc cho biết ít nhất có đến 3500 người đã chết
khi vượt
Địa Trung Hải vào Châu Âu tị nạn trong năm 2014.
NHỮNG ĐIỀU
LẠ LẪM
Nhiều điều mãi không giải nổi
người đi
qua trong đời như dấu chấm hỏi
khoảng tối
sao ta đam mê
cuộc chạy
trốn trên đôi môi thật giả
chiếc lá mùa hè buốt lạnh đêm đông
cuộc sống
muôn chiều kỳ lạ
thực và ảo
anh là anh
cứ nhầm người khác nữa
em hư vô
đè nặng
kiếp người
không ai
hiểu ta bằng ta
không ai
ngoài ta mà thấy thiếu
con sóng
đến rồi lại đi
biển mênh
mông nhường kia cứ khát khao mưa đổ
khuôn mặt
em soi gương
chẳng giống
bên ngoài
anh nô lệ
của gió
sớm mai
trên bàn
mảnh vỡ của
một chiếc ly.
2015
ĐẤT CHẾT
Môi trường
là sự sống của mọi sự sống
Tôi mặc áo bông nịt mủ
thận trọng bước ra khỏi nhà
để vào ngôi nhà khác
đầu năm người ta nói về đời sống và cách sống
khi giá rét lạc qua ngõ
đám cải vừa lên bông
cái chết rình trong lá con mắt thứ ba
mùa lại mùa không bình yên
đất há hốc
thở
sống chung tất thảy mọi thứ đó là sự lựa chọn
của kẻ biết lựa chọn
những bông cải thập thò
những bông cải e ấp với gió
bối rối màu vàng
vô tư vào câu hát lễ hội bên sông
nào hay tội lỗi
tôi mặc áo bông nịt mủ
thận trọng đi dọc bờ rào sương giá
tiếng sấm nén chặt trong đầu
mười ngón chân bật khóc.
Hoàng Vũ Thuật
Tôi mặc áo bông nịt mủ
thận trọng bước ra khỏi nhà
để vào ngôi nhà khác
đầu năm người ta nói về đời sống và cách sống
khi giá rét lạc qua ngõ
đám cải vừa lên bông
cái chết rình trong lá con mắt thứ ba
mùa lại mùa không bình yên
đất há hốc
thở
sống chung tất thảy mọi thứ đó là sự lựa chọn
của kẻ biết lựa chọn
những bông cải thập thò
những bông cải e ấp với gió
bối rối màu vàng
vô tư vào câu hát lễ hội bên sông
nào hay tội lỗi
tôi mặc áo bông nịt mủ
thận trọng đi dọc bờ rào sương giá
tiếng sấm nén chặt trong đầu
mười ngón chân bật khóc.
Hoàng Vũ Thuật
Nguồn:
nguyenduyxuan.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét