TRỞ LẠI PLEIKU*
(Cao
Ngọc Thắng)
Mười lăm năm
trở
lại
Tây Nguyên trống trải
Cao nguyên oải xanh
Màu bazan nhợt nhạt
Bàn chân
mềm
Những cô gái Ba na, Ê đê...
thắc thỏm
Cánh tay lực lưỡng
Chàng trai
hờ hững
chiêng cồng
Hờ hững
triền
sông
Vào phố núi
Tìm
Chiều thu
Mắt ướt
Pleiku
Hoàng hôn
rực
Nhuốm
sắc hồng
Mây
bảng lảng
trời đông
Thức dậy
Lang Biang
Lâm
Viên
Di Linh
Kon
Tum
Khát vọng
Mười lăm năm
Trở lại
Lặng lẽ
Tìm
Nắng sớm
xuân
10/7/2009.
*Trở lại Pleiku: Thơ Cao Ngọc
Thắng, tập Giao mùa - Nxb Hội Nhà Văn-2010.
TRẦN TRUNG viết lời bình:
Bài thơ như vương nợ, nỗi niềm từ cái tên “ Trở lại Pleiku”;
cũng có nghĩa là miền đất Tây Nguyên, với Cao Ngọc thắng đã thành kỷ niệm. Và,
giờ đây là “Mười năm trở lại”. Trở lại, mà cũng là tìm lại, tìm về kỷ niệm xưa.
Bao nhiêu cái nhìn
thấy, từ thực tại của hôm nay, như chợt dấy lên, tượng hình lên, trong sự đối
sánh ngày nay với ngày qua. Đấy là cảnh sắc ngoại giới:
“Tây Nguyên trống
trải
Cao nguyên oải xanh
Màu bazan nhợt
nhạt”
Những con chữ tượng
hình, gợi sắc như bất chợt hợp hòa và cộng hưởng, đến xót lòng thấm thía...
trong nỗi tâm trạng của người trở lại.
Những câu thơ trên,
có sự dịch chuyển điểm nhìn-trữ tình của nhà thơ. Vẫn tiếp nối là cảnh quan
thiên nhiên, hiển hiện, nhà thơ họ Cao khéo và thật ,dịch di từ không gian “Tây
Nguyên trống trải”, đến những điểm gần hơn khi vào phố núi:
“Vào phố núi
Tìm chiều thu
Mắt ướt
Pleiku”
Hình như cảnh Pleiku
thực tại đã tạo gợi cảm giác buồn lây lan. Bởi,cái buồn, cái gợi, lại chợt thức dậy cái đã qua-chưa xa:
“Hoàng hôn
rực
Nhuốm
sắc
hồng
Mây
bảng
lảng
trời đông
Thức dậy
Lang Biang
Lâm
Viên
Di Linh
Kon Tum
Khát vọng”
Vẻ đẹp cùng sức
sống của núi rừng cùng con người Tây Nguyên, những chàng trai, con gái Tây
Nguyên hôm nay, dường như cũng đánh thức cảm nhận khác lạ với bao buồn vui.
Hình như, đằng sau những câu thơ của Cao Ngọc Thắng còn ẩn chứa bao điều băn
khoăn, day dứt cùng nghĩ suy về mảnh đất và con người Tây Nguyên. Chất chứa và
đan xen bao cung bậc về Cảnh-Người, của hôm qua và hôm nay trong thơ Cao Ngọc
Thắng:
“Bàn chân
mềm
Những cô gái Ba na,
Ê đê
thắc thỏm
Cánh tay lực lưỡng
Chàng trai
hờ
hững
chiêng cồng
Hờ hững
triền sông”
Những điều ẩn chứa,
day dứt, nhà thơ dường như không cho hiện diện thành câu chữ. Mà, có khả năng
lay thức lòng người.
Phải chăng, đấy là phẩm chất và cũng là cái cách theo
hướng“ý tại ngôn ngoại” của Cao Ngọc Thắng.
Năm dòng thơ cuối
của “Trở lại Pleiku” có sự đổi giọng
điệu. Và, tất nhiên sự chuyển giọng từ hoài niệm, bâng khuâng trước thực tại...
sang giọng điệu khởi sắc, xốn xang, đã tạo hiệu quả, ấn tượng cho gửi gắm tâm
tư-Tin vui của nhà thơ :
“Mười lăm năm
Trở lại
lặng lẽ
Tìm
Nắng sớm
xuân”
Người thơ sử dụng
điệp khúc “Mười lăm năm trở lại”. Nhưng, không khép lại tâm tư trong nỗi buồn,
day dứt. Mà, mở ra niềm hy vọng, sự tìm kiếm lặng thầm trong tâm tưởng. Ấy là
khi mảnh đất và con người Tây Nguyên rỡ ràng trong vẻ đẹp và sức sống mới cung
“Nắng sớm/xuân”. Và, trong sắc màu thanh tân, sáng tươi của một ngày trong lành
mới, ta sẽ lại tìm thấy, lại nghe thấy sắc xanh của rừng, sắc đỏ ba-zan; Ta lại
hình dung ra hình ảnh những cô gái, những chàng trai Tây Nguyên nhảy múa cùng
tiếng cồng chiêng, hân hoan với mùa xuân-thời đại mới.
HÀ
NỘI, viết 6/ 2010. Chỉnh lại 21/9/2019.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét