CHÙM THƠ PHAN HOÀNG Sửa
NHÀ THƠ PHAN HOÀNG
Bụi vàng Sơn Nam
1.
Trong suy nghĩ nôm na sông rạch
trong giấc mơ hào khí miệt vườn
ông đâu muốn nép mình phía nam ngọn núi
Bằng nguồn sữa người đàn bà láng giềng tốt bụng
bằng lưng vốn chữ nghĩa đam mê trời cho
thủng thẳng bơi vào dòng xoáy văn chương
ông nuôi mộng làm ngọn núi phương nam
lưu giữ từng hạt vàng phù sa mang hình mồ hôi nước mắt
lưu giữ từng mùi hương rừng pha mùi máu tổ tiên
2.
Chong ngọn đèn dầu soi mùa len trâu
nheo mắt lắng nghe chuyện xưa tích cũ
ông biết mình cần gì làm gì
ông thấu hiểu mình nên đi đâu về đâu
trên đất nước lời ru bị chia cắt bởi lòng tham như Tây đầu đỏ
Mặc thị trường chữ nghĩa nhân bản vô tính
ông tự vạch một chân trời
ngược về hình bóng cũ
như người thợ nhẫn nại tài hoa
bới tìm lớp lớp đất đá mỏ quặng thời gian
Bến Nghé xưa
Sài Gòn xưa
Nam Bộ xưa
sàng lọc và tinh chế
trao lại mai sau từng hạt bụi vàng
3.
Nửa đời bơi xuồng
nửa đời cuốc bộ
một thời bưng biền
một thời phố xá
bụi vàng đầy dần
núi vàng cao dần
theo từng trang sách của ông
Những trang sách vàng ròng làm giàu tâm hồn bao thế hệ
không nuôi nổi người thợ chăm chỉ tài hoa tới khi trở về đãi cát phía hư vô
4.
Chẳng thể nằm mãi Bình Dương
chuyện trò gốc cây cục đá
lưu luyến một mảnh tình riêng
theo chân người thương Gò Vấp
nhớ cánh chim quyên xuống đất
hương rừng lãng đãng Cà Mau
đến hội vọc nước giỡn trăng
ghé ngang Tiền Giang cạn chén
trốn Sài Gòn về Bàu Láng
dạo chơi hai cõi U Minh
4.
Cùng ông lang thang phố phường Hà Nội
lâm râm khấn vái liệt tổ đền Hùng
ông truyền cho tôi tình yêu nguồn cội
cảm hứng sinh tồn trận bút trường văn
Lần giở từng trang âm vang ký ức
xuôi về sông rạch lục tỉnh trọng nghĩa khinh tài
tôi lại thấy thấp thoáng bóng ông
kính cận
mũ diềm
túi xách
tùng tơng cuốc bộ góp nhặt bụi vàng
13.8.2011
Kỷ niệm 3 năm ngày “bố già” Sơn Nam ra đi
Tình yêu tiếng mẹ dở dang
Một Con Người viết hoa
đột ngột rời nhân loại
nhẹ nhàng riêng một áng mây…
Lặng nghe tiếng kinh cầu
sắc sắc không không
tôi nghĩ về cuộc đời ba chìm bảy nổi của ông
không không không sắc sắc
ông như phượng hoàng ngang nhiên biển lớn
bay qua mọi giới hạn
sự sống và cái chết
phi thường và tầm thường
chính danh và hư danh
Lặng nghe tiếng kinh cầu
sắc sắc không không
tôi nghĩ về con đường sợ hơn bão táp của ông
không không không sắc sắc
dù biết từ khi sinh ra tạo hoá đã lập trình
hình như
ông vẫn chưa yên lòng nhắm mắt
hình như
tư duy hư vô ông vẫn còn đang nắm bắt
tình yêu tiếng mẹ dở dang
hành trình khai mở dở dang
Cao Xuân Hạo
một Con Người viết hoa
một phượng hoàng ngôn ngữ
một ngôi sao
băng
kịp vạch phía chân trời
một con đường
mới
sáng
chông gai
quyết liệt
16.10.2007
Người gửi / điện thoại
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét