Thứ Tư, 2 tháng 11, 2016

MÙA LẠI VỀ…





Triệu Lam Châu

MÙA LẠI VỀ…

Mùa ấy lại về trùm mọi nẻo
Anh hái nhành như hái phây phây
Vòm lá cứ rung hoài nỗi nhạc (1)
Bao nốt mẩy tròn, nần nẫn hạt trời… (2)

Mùa em lại về trùm mọi giấc (3)
Giấc trời, giấc lán đẫm sông trăng (4)
Bấm vào đâu cũng oà lên hạt thích (5)
Thế này thì chết thôi, người ơi!

Mùa lịm lại về trùm nỗi ngát (6)
Lời thương cài nút thẳm trong lòng
Thắp đuốc chín tìm lâu mới thấy (7)
Hình như đang trò chơi ú tim?

Mùa ấy lại về trùm lên lim dim
Và mắt của trời giả vờ nhắm miết
Chỉ có hai nỗi người được biết (8)
Niềm riêng ơi, hãy phóng khoáng đi em!
Tuy Hoà, lúc 15 giờ 13’ Chiều 15/9/2016
Triệu Lam Châu
(Có sử dụng ảnh minh hoạ từ Internet)


Một số từ Việt mới do Triệu Lam Châu đề xuất:

(1) Nỗi nhạc: Cảm nhận chủ quan riêng của chủ thể bài thơ, khi hướng tới những tố chất bên trong của khái niệm Âm nhạc và coi Âm nhạc là một thực thể sống động, tâm tình với mình.

 (2) Hạt trời: Cảm nhận chủ quan riêng của chủ thể bài thơ, về một hiện tượng hay sự vật nào đó – mà các hiện tượng, sự vật ấy đều chan chứa lồng lộng những tố chất của Trời và chúng có một quá trình phát sinh, phát triển hẳn hoi…

(3) Mùa em: Đây là khoảng thời gian thể hiện đậm đặc, trọn vẹn, đầy đủ và chứa chan nhất những phẩm chất bên trong và bên ngoài của riêng em.

(4) Giấc trời: Tổng thể các trạng thái tâm lý, tình cảm và lý trí của con người, ở trạng thái mơ màng nhất - khi hướng tới khái niệm Trời cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Giấc lán: Định nghĩa tương tự như trên.

(5) Hạt thích: Cảm nhận chủ quan riêng của chủ thể bài thơ về sự thích thú và cho rằng sự thích thú ấy cũng như một thực thể sống động, có khả năng nảy mầm và phát triển…

(6) Mùa lịm: Từ những khái niệm đã có như Mát lịm – Ngọt lịm…Vậy ta có Mùa lịm: Đây là khoảng thời gian chứa chan đậm đặc nhất tổng thể các trạng thái tâm lý, tình cảm và lý trí của con người – khi hướng  tới khái niệm Lịm cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

(7) Đuốc chín: Cảm nhận chủ quan riêng của chủ thể bài thơ, về ánh sáng của ngọn đuốc như hội tụ đầy đủ, chín mùi mọi nỗi niềm riêng của lòng mình.

(8) Nỗi người: Cảm nhận chủ quan riêng của chủ thể bài thơ, khi hướng tới những tố chất bên trong của con người!


Bản thơ tiếng Tày:

MJỀU T’JẺO MÀ…

Mjều mỉn t’jẻo mà d’à thuổn sloóc
D’ai nẻm đuông t’ồng nẻm p’ửt p’ỳ
Ngòm bâư tọi vèn lầng nội mjạc
Lai tjểm mảc mần, p’jằng mẳng muối bân…


Mjều slao t’jẻo mà d’à đua thuổn
Đua bân, hai t’ả khẳm đua thjêng
Nhặn khảu hâư tó roà khay muối nắt
P’ận nẩy rà thai a, gần ơi!

Mjều đỉn t’jẻo mà d’à pỏn hom
Gằm slương lẩc chang slăm toỏng cất
Tẻm tẩy slúc xa hâng dẳng hăn
T’ồng gạ ke chẳm chi a nỏ?

 Mjều mỉn t’jẻo mà d’à lắp lý
Tha cúa bân chái loóc lắp lầng
Tán mỳ sloong nội gần đảy chắc
Ăn sli à, khay t’ải lưởng bân a!
Tuy Hoà, slì 15 rảo 13 d’ắp P’ài 15/9/2016
Triệu Lam Châu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét