KỈ NIỆM VỚI CÁC NỮ SINH VIÊN VIỆT BẮC
Hôm qua họp Hội đồng PBLL VHNT TW, có nói đến chuyện dạy văn trong trường đại học, thị chợt nhớ đến chuyện thời sinh viên của mình và các thầy trong Khoa Ngữ văn ở trường Đại học.
1. Năm học thứ 4, thị bảo vệ khóa luận nghiên cứu về tác phẩm của Nam Cao, thuộc phần Văn học Việt Nam hiện đại. Hôm đó, có khá đủ các thầy ở nhiều bộ môn trong Hội đồng phản biện, trong đó, có thầy Vu Nho, dạy môn Giáo học pháp. Thị bị các thầy “quay” nhiều câu hỏi nhất trong số mấy bạn cùng bảo vệ. (Hồi ấy, một khóa chỉ có mấy sinh viên được làm khóa luận, vì phải đạt tiêu chuẩn về điểm trong suốt 4 năm. Không biết giờ còn lệ đó không?)
Có 7 câu, các câu hỏi khác thì là “tép”, riêng câu của thầy Vũ Nho khiến thị “nhớ lâu thù dai” đến tận giờ: “Đến tôi còn phải gọi con trai Nam Cao là anh, mà cô lại gọi Nam Cao là “anh”? Vì nếu còn sống, cụ cũng đã gần 70 tuổi rồi?”(hồi ấy, thầy mới đi nghiên cứu sinh ở Nga về, nên tiếng nói oách xà lách lắm) :D :D :D
Thị, đầy lo lắng, nhưng cũng nở nụ cười cầu tài và giải thích: Vì cuộc đời Nam Cao dừng lại khi mới ở tuổi ngoài 30, nên trong trái tim mọi người, Nam Cao vẫn mãi còn trẻ. Gọi Nam Cao bằng “anh”, là muốn nói rằng, nhà văn vẫn trẻ mãi trong lòng bạn đọc!
Nhưng, có vẻ, câu trả lời chưa làm thầy Vũ Nho kính mến thỏa lòng, nên thầy cứ cười cười rất chi là … nhạo.
Hôm sau, thầy trò lại gặp nhau ở Hội nghị sinh viên tiên tiến. Vừa thấy thị, thầy đã cười trêu, như để cho bõ sự chưa vừa lòng từ hôm trước: “Dám gọi Nam Cao bằng “anh” mới kinh chứ!”
Thị, dù bất ngờ khi thấy thầy vẫn chưa “buông tha” vụ dùng đại từ nhân xưng với Nam Cao, nhưng không còn áp lực của buổi bảo vệ khóa luận nữa, nên mạnh dạn cười hỏi lại: “Thế em hỏi thầy, thầy gọi chị Võ Thị Sáu bằng gì?” Lần này, chắc thật sự hài lòng với câu trả lời của trò, nên thầy cười thật tươi: “Tôi thua 1-0 nhé!”
Có lẽ, không mấy ông thầy dám thừa nhận trước trò như thế. Thỉnh thoảng gặp thầy, 2 thầy trò vẫn nhắc lại câu chuyện rất vui này.
2. Hồi năm thứ 2, trong giờ Ngôn ngữ, GS. Nguyễn Minh Thuyết giảng: “Từ “rất” không bao giờ đi với động từ! Nhưng tối đó, thầy có việc xuống ký túc xá và kể chuyện về cậu con trai nhỏ rồi bảo “cô giáo RẤT KHEN”. Thị hỏi lại: “Sao sáng nay thầy giảng từ “rất” không đi được với động từ, mà câu này vẫn đúng nghĩa ạ?” GS. Nguyễn Minh Thuyết cười bối rối vì bất ngờ, rồi giải thích: “À, chỉ trong trường hợp này thôi! Vì có những ngoại lệ!”
3. Thầy Phạm Luận dạy văn học Việt Nam cận đại cũng luôn khuyến khích sinh viên tư duy độc lập và sáng tạo. Bản thân thầy cũng không bao giờ giảng bài theo giáo trình, mà đều bằng quan điểm của thầy. Các giáo trình đều phân tích các tác phẩm của Nguyễn Dữ, Nguyễn Khuyến vv… có nội dung chống phong kiến, nhưng thầy là nhìn bằng quan điểm riêng: Ở Nguyễn Dữ là cái nhìn nhân văn với người phụ nữ, còn Nguyễn Khuyến là sự rung cảm trước thiên thiên vv…Vì thế, thị đã học được ở thầy cách tiếp nhận tác phẩm văn học khách quan, chứ không theo lăng kính chính trị… Thị từng bị gọi lên phân tích tác phẩm "Thu" của Nguyễn Khuyến và đã phán theo cảm nhận, chứ k theo giáo trình và được thầy Phạm Luận gật gù khen (thầy rất, rất hiếm khen :D )
Thị thấy mình may mắn khi được là học trò của các thầy giáo không chỉ giỏi chuyên môn, mà còn có tư cách rất sư phạm, để sinh viên được phát huy và thể hiện khả năng của mình.
Không biết bây giờ, các sinh viên có dám “vặn vẹo” thầy giáo như hồi của thị không và các thầy có tiếp nhận điều đó một cách thoải mái như thế không? Hay lại trù ẻo, cho rằng như thế là “cãi” lại thầy” và “trứng khôn hơn vịt”?
(Đôi khi, chán nhậu bạn bè và lũ em, đành lôi các thầy yêu quí ra để đổi món vậy. Xin được các thầy lượng thứ ạ! :D :D :D )
FB của Hằng Thanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét