Thứ Sáu, 9 tháng 2, 2024

CHÙM THƠ LÊ THANH HÙNG

 


CHÙM THƠ LÊ THANH HÙNG 

Phơi lụa
Từ dạo mai vàng úa góc sân
Đong đưa một thoáng gió tần ngần
Em đợi màu lên trên áo mỏng
Ươm hồng lụa mới trãi đầy sân
*
Khép chặt bờ cong, tuổi đắn đo
Đánh rơi đâu? lời mẹ dặn dò


Chúng bạn nhấp nha bên ngõ vắng
Đang thầm thì, chuyện nhỏ, chuyện to
*
Nắng đã lên mùa, xanh sắc xuân
Lén ra đầu ngõ, đến dăm lần
Chồi non lộc biếc sân hàng xóm
Ngượng ngùng chi, mà đứng phân vân?
*
Ngẩn ngơ cầm tà áo trong tay
Gió cuốn bay qua, rối bóng ngày
Ừ nhỉ, xuân này em mười tám
Bờ môi, sóng mắt bắt đầu cay ...
*
Trắng như lụa mới, nắng vờn qua
Bẫng quyện hồn nhiên, gói thật thà
Phơn phớt xuân hồng lên đôi má
Ước mơ gì, mà đăm đắm xa ...

Thảng thốt một lời yêu
Em bước qua
Một cuộc tình buồn
Nghe mồ côi
Đoạn đời đổ vỡ
Như sông xa nguồn
Gờn gợn lợ
Dập dềnh trôi
Xa vắng trắng suông
Bổng vỡ òa
Chiều trong
Tiếng vọng
Mơ hồ

Rơi
Thảng thốt
Lời yêu
Trong tro lạnh
Vết tình cháy bỏng
Sao đắn đo
Đong buổi chợ chiều ?


Cơn mưa giông qua Hồng Chính
Cơn giông núi chồm ra bãi vắng
Nước triều lên chầm chậm dâng đầy
Tiếng gió rít trong mưa trĩu nặng
Rừng trở chiều lá xác xơ bay
*
Mây ửng đỏ bên trời Hồng Chính
Bóng hồi quang rực sáng Hòn Hồng
Soi thấu suốt âm mưu, toan tính ...
Quên máu cha ông đỏ đất giồng
*
Quên những đợt chạy càn sấp ngữa
Pháo biển gầm, sút dép qua truông
Những bữa “khoai toàn khoai” đâu nữa
Quên chuyện vui, cả những chuyện buồn
*
Quá khứ khép, nỗi đau còn đó
Bên bia liệt sỹ, chưa biết tên
Mẹ lụm cụm, nén nhang cháy đỏ
Bóng các anh, ai nhớ, ai quên?
*
Trời quang tạnh ngập tràn nắng mới
Biển biếc xanh gợi mở điều gì?
Nghe máu gọi, tương lai mong đợi
Đẫm đất này trong mỗi bước đi ...

Xuân đã về trên đôi vai em gầy guộc

Gánh gian nan qua năm cạn, tháng cùng
Bầy em nhỏ nghịch hồn nhiên, áo quần lem luốc
Chạy ùa ra, chị nhìn cười khoan dung
Lao nhọc mưu sinh, như cơ hồ tan biến
Bên khu vườn xưa, hoa trái nở bung …


Khi em không còn buồn giận anh
Mỗi lần gặp nhau, xem như là người dưng đi lạc
Em, người đàn bà trưởng thành
Sao thực hiện giấc mơ, bằng một giấc mơ khác
Cứ mong muốn cái người ta đã từng là …
Cho năm tháng ân tình, mỗi lúc một xa


Có phải hận thù làm cho đời người ta ngắn lại
Trong góc khuất tâm hồn điều gì âm ỉ mãi
Đã tự ti, thì thường là người hay ghen tị
Cười trên nỗi đau của người khác, bằng những hàm ngôn hoa mỹ
Không buông bỏ thì sống tốt đẹp làm sao?
Đâu mất rồi, đời hồn nhiên như một thuở nào …


Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận

unnamedmn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét