Đánh thức
trầu
Trần Đăng Khoa
Trẩu trẩu trầu trầu
Mày làm chúa tao
Tao làm chúa mày
Tao không hái ngày
Thì tao hái đêm
(Câu hát của bà em)
Đã ngủ rồi hả trầu?
Tao đã đi ngủ đâu
Mà trầu mày đã ngủ
Bà tao vừa đến đó
Muốn xin mấy lá trầu
Tao không phải ai đâu
Đánh thức mày để hái!
Trầu ơi hãy tỉnh lại
Mở mắt xanh ra nào
Lá nào muốn cho tao
Thì mày chìa ra nhé
Tay tao hái rất nhẹ
Không làm mày đau đâu
Đã dậy chưa hả trầu?
Tao hái vài lá nhé
Cho bà và cho mẹ
Đừng lụi đi trầu ơi!
1966
Lời bình của Vũ Nho
Với
quan niệm hồn nhiên của con trẻ, lại từng thuộc làu làu câu hát của bà khi muốn
hái trầu đêm, Trần Đăng Khoa đã đánh thức trầu bằng một lối riêng - lối của
những chú bé bạn bè đồng trang đồng lứa. Câu hát của bà em là câu hát để hái
trầu đêm của người lớn. Dù có quan hệ bình đẳng (người này là chúa của người
kia và ngược lại) thì cái ý thức làm chúa để muốn hái lúc nào thì hái- vẫn là
chủ yếu trong mối quan hệ ấy. Câu hát của bà như là chiếc cầu nối quá khứ vào
hiện tại, làm rõ thêm mối quan hệ mới hồn nhiên và thật sự bình đẳng, mến thân
của Trần Đăng Khoa với bạn Trầu.
Muốn
xin mấy lá trầu thì không thể không nói chuyện với chủ nhân. Cái anh bạn Trầu
này xem chừng đã ngủ. Câu hỏi để đánh thức tuy không khẳng định nhưng thiên về
ý biết chắc Trầu đã ngủ. Bởi thế nên mới không hỏi. "Đã ngủ chưa hả
trầu" mà hỏi "đã ngủ rồi hả trầu" và sau đó còn nhắc lại
"mày đã ngủ". Trong câu hỏi đó vừa thân mật lại vừa có một tí so
sánh, một tí lí sự rất trẻ con:
Đã ngủ rồi hả trầu?
Tao đã đi ngủ đâu
Mà
trầu mày đã ngủ
(Mày
và tao cùng là trẻ con, cùng chơi ban ngày, vậy sao mày đi ngủ sớm thế)? Đánh
thức bạn nhưng Trần Đăng Khoa chỉ dùng lời gọi nhẹ nhàng chứ không thò tay giật
tóc, véo tay hay hét toáng vào tai. Cái việc đánh thức bạn, làm bạn dở giấc ngủ
dẫu sao cũng là bất đắc dĩ, dẫu sao cũng là không hay nên cần phải giải thích,
phải thanh minh để bạn thông cảm:
Bà
tao vừa đến đó
Muốn
xin mấy lá trầu
Đã
là bạn bè với nhau thì bà của Khoa cũng là bà của Trầu. Để cho bà vui lòng thì
dù có bị đánh thức đột ngột, mắt có cay xè chắc Trầu cũng không nỡ giận, không
nỡ trách.
Có
lẽ Trầu ngủ say quá, chú bé Trần Đăng Khoa lại phải gọi và nhắc lại yêu cầu:
Trầu ơi hãy tỉnh lại
Mở mắt xanh ra nào
Lá nào muốn cho tao
Thì mày chìa ra nhé
Kèm theo đó là một lời hứa:
Tay tao hái rất nhẹ
Không làm mày đau đâu
Bàn
tay trẻ thơ "như hoa đầu cành. Hoa hồng hồng nụ cánh tròn ngón xinh"
(Huy Cận). Bàn tay ấy sẽ nâng niu "chẳng làm đau một chiếc lá trên
cành" (Tố Hữu). Sẽ hái vài lá trầu thôi. Đó là những lá bạn đồng ý cho, đã
chìa ra sẵn:
Đã
dậy chưa hả trầu
Phải
đến ba lần đánh thức vì có thể bạn ngủ rất say mà cũng còn vì khi tỉnh rồi bạn
vẫn có thể ngủ lại ngay. Bởi thế nên phải hỏi thêm một lần này nữa. Do một lẽ
Khoa rất quý bà, thương mẹ. (Có không ít bạn ở tuổi này dễ vin vào lí do trẻ
con, sợ tối, hãi ma để khước từ việc ra vườn một mình hái trầu trong đêm tối).
Và Khoa cũng rất quí , rất thương trầu:
Đừng
lụi đi trầu ơi!
Hái
trầu đêm dễ làm trầu lụi. Vậy nên phải đánh thức, phải nói rõ lí do, phải hái
rất nhẹ nhàng, và chỉ hái vài lá vừa đủ cho bà và cho mẹ.
Đừng
lụi đi trầu ơi là mong ước, là nguyện cầu của Trần Đăng Khoa đối với trầu. Bài
thơ một lần nữa cho thấy tâm hồn trắng trong như lụa của tuổi thơ trong tình
bạn - dù là bạn với cỏ cây.
Nha
Trang 23/12/1998
Hà
Nội 3/1999
Trong sách : Vũ Nho - Trần Đăng Khoa thần đồng thơ ca, nxb Văn hóa thông tin, 2000.
Đến 2016 bài thơ tròn 50 năm. Đọc vẫn mới, có lẽ trẻ con vẫn rất thích. Cảm ơn bác VN đã đăng lại lời bình.
Trả lờiXóaCám ơn bạn đã ghé trang và chia sẻ!
XóaHờ hờ hay quá
Trả lờiXóa