Tác giả Đặng Lưu San (áo đỏ) và nhà văn Di Li trong buổi ra mắt sách
NỬA ĐỜI CỦA HẠ - SỐ PHẬN CỦA MỘT QUAN CHỨC
Tiểu thuyết
“Nửa đời của Hạ” của Đặng Lưu San, nxb Hội Nhà Văn, 2016
Vũ Nho
Một cuốn sách gọn, chưa
đầy 200 trang với 65 chương (đoạn) ngắn, tác giả kể về nừa đời của người phụ nữ
có tên là Hạ, hi sinh sự nghiệp cho chồng, cho con. Cũng còn có thể hiểu khác đi một chút, đây là chuyện kể
về nhân vật Lân, chồng Hạ, là nửa cuộc đời cô. Lân tưởng đã tàn đời, được Hạ cứu, đã từ một công
chức “tép riu” lên thành “Sếp lớn” như thế nào. Con người từng là sinh viên xuất
sắc của trường Luật đã vào trường đời ra sao, đã bằng cách nào mà trở thành một
“Sếp lớn”.
Có thể nói tiểu
thuyết này là câu chuyện kể về một gia đình, về một cặp thanh mai trúc mã. Họ là
những thanh niên học hành tử tế, xuất sắc. Họ được sắp xếp vào các vị trí khá
phù hợp trong các cơ quan nhà nước. Hạ phát huy được chuyên môn, được tín nhiệm, được thăng tiến.
Cô trở thành người chủ của gia đình. Và
với vị trí quan trọng ấy của mình, cô biết
là trái đạo lí, trái lương tâm, nhưng cô vẫn phải làm để che giấu tội lỗi của Lân, để cứu Lân khỏi vòng lao lí. Bởi
nếu không như vậy, gia đình cô sẽ tan nát, các con cô sẽ mất tương lai. Vì chồng,
Hạ đã làm tất cả. Kể cả việc từ chối con đường rộng mở cho tương lai chuyên môn
của mình. Cô chấp nhận rời bỏ một chức vụ thuộc hàng “sếp” không phải là lớn nhưng
cũng khá lớn để làm một chân “ phó phòng”
- dạng “tép riu” để chồng mình thay đổi môi trường.
Nhân vật chính
- nửa kia của Hạ là Lân. Anh chàng là người thông minh, lịch lãm. Nhưng đường
hoạn lộ của Lân không may mắn. Lân làm nhiều hồ sơ với sự tin tưởng : Bảng điểm
tốt, bằng loại giỏi, lại thêm Đàng viên. Thế nhưng Lân vẫn phải “về” sau vợ. Và
Lân chỉ được về làm việc ở một văn phòng.
Điều mà Lân ấm ức là lại bị “sếp” - một tay học hành láng cháng “ dốt chuyên
tu, ngu tại chức” ngồi trên đầu. Bước vấp đầu tiên của Lân là anh đã sa vào vòng
tình ái. Không cưỡng được trước sự quyến rũ và tự nguyện dâng hiến của Huyền, cô
gái đồng nghiệp. Và Lân đã khiến cô ấy có thai, phải đẻ bí mật rồi cho con đi,
xin chuyển công tác. Tính trăng hoa của Lân tiếp tục phát triển khi anh tán chị
Trà, một người đẹp nhưng hơn Lân cả chục tuổi. Người phụ nữ đau khổ vì chồng bất
lực luôn hành hạ, dày vò đã ngã vào vòng
tay anh. Và sự buông thả lớn nhất của Lân chính là sau đó Lân đã trăng hoa với
Thương, con gái chị Trà. Hạ phát hiện ra, nhưng để giữ hạnh phúc gia đình, uy tín
cho chồng, và cả cho mình, cô đã thuyết phục Thương nạo hút thai. Vốn là cô gái
yếu đuối, Thương vẫn không quên được Lân. Cô đến phòng làm việc của Lân và uống
thuốc tự tử. Cả Lân, Hạ, rồi chị Trà phải vất vả để xóa dấu vết và tạo hiện trường
“Thương bị cảm, chết ở nhà”. Đây có thể coi là một bất ngờ với chính nhân vật
trong cuộc và cả người đọc.
Tác giả chỉ kể chuyện về Lân, nhưng cũng hé cho thấy
“ Cuộc chiến chức quyền không đầu rơi máu chảy nhưng vô cùng tàn khốc” ( trang
152). Những vận động hành lang, những mẹo hèn, kế bẩn, kể cả “gài bẫy” đều được
áp dụng. Sự ham mê sát phạt của Lân đã bị trả giá. Lân bị bắt quả tang đang đánh
bạc với ba người ( trong đó có một người là mồi nhử của “sếp”). Một lần nữa, Hạ,
vị Chánh tòa tương lai đã phải nhờ mối quen biết để cứu Lân ( Thế đấy, quen với
“sếp” lớn lợi hại vô cùng!). Tuy có lần Hạ đã nguyền rủa chồng “Đồ đểu. Đồ
độc ác. Đồ dã man. Anh chết đi. Anh chết đi.” ( trang 116). Nhưng bản năng phụ
nữ vẫn buộc cô phải cứu Lân.
Lân đã từng thề “ có chết anh cũng không
làm” đó là “xu nịnh và cơ hội”. Thế nhưng sau này, Lân đã ngộ ra, nghiệm ra : Đó
mới là con đường đi lên. Thuốc độc đã “dần dần” ngấm vào người Lân. Anh “tỉnh
ngộ” : “Anh đã nhận ra sự thất bại của mình trong chính trường
là từ đâu. Bởi tại mình sống bản năng quá, chưa đủ giả, chưa đểu, chưa đủ
“trình”. Vẫn còn xem trọng cái tôi của mình, lưng hãy còn thẳng quá. Phải biết
biến hóa khôn lường như con tắc kè hoa, phải biết ứng xử sao cho nâng lên tầm
nghệ thuật, đỉnh cao của nghệ thuật. Phải diễn” ( trang 131).
Lân là người thông minh. Anh đã quyết thực hiện những gì quan sát, chiêm nghiệm được để “diễn”. Và
quả nhiên, Lân đã thành công rực rỡ. Từ một vị trí khiêm tốn, Lân leo lên Vụ phó. Hai năm sau, lên Vụ trưởng. Trong cơ quan có
mấy “sếp phó”, còn lâu mới đến lượt Vụ
trưởng Lân chen vào vòng đua khi “Sếp
trưởng” ( tương đương Bộ trưởng) nghỉ hưu. Vẫn với bài “khôn ngoan”, Lân đã bày
cho “Sếp trưởng” kế sách khiến hai “sếp phó” cạnh tranh, mâu thuẫn gay gắt. Đoan
và Hằng công khai bóc mẽ nhau. Kết quả là
cả hai đều phải chuyển công tác. Nghiễm nhiên Lân, Vụ trưởng mới dưới quyền ngồi
vào vị trí trống sếp phó, và ít lâu sau thành “Sếp trưởng”.
Câu chuyện
cho thấy, “Sếp trưởng” Lân, một quan chức
cấp cao, nhưng thói ăn chơi, gái gú, bài bạc được ngụy trang kín đáo. Hạ, vợ
anh thì đã hi sinh tất cả để cứu Lân, cứu
gia đình, rốt cuộc cô bất ngờ vì phát hiện
ra chồng càng ngày càng
“suy đồi”. Cuộc sống gia đình Hạ bề ngoài
khiên cho nhiều người ao ước, nhưng bên trong, cái “tổ ấm” ấy đã ruỗng nát.
Cái phần kết
không có gì đột ngột bời vì một quan chức ăn chơi trác táng như Lân, bất ngờ gặp
đứa con gái anh bỏ rơi từ khi nó mới sinh. Và cái chuyện loạn luân oan nghiệt đã xảy ra. Con gái Lân sinh ra quái
thai…
Nếu nói rằng tác giả Đặng Lưu San chỉ kể chuyện mà không dựng
chuyện. Theo tôi như thế là chưa công bằng. Cuốn sách ngay từ đầu đã đưa Lân vào
cảnh bị bắt đánh bạc quả tang. Người đọc không thể không tò mò, háo hức theo dõi.
Rồi cái chuyện Lân trăng hoa với Huyền
được thu xếp ổn thỏa khá sớm ( trang 55), bạn đọc gặp lại trong tình huống oái
oăm cuối truyện. Đó chẳng phải là một cách dựng bài bản hay sao?
Các nhân vật
nữ như Hạ, chị Trà, Huyền, Thương, sếp Hằng đều có những hoàn cảnh và những éo
le của tình cảm, nhưng nhìn chung, tác giả đều nhìn bằng con mắt cảm thông,
chia sẻ của người cùng giới.
Về khía cạnh
phản ánh số phận một quan chức thì Lân là một trong những số phận được
khắc họa thành công. Người đọc không thể không ngẫm ngợi, trăn trở. Còn bao người
như Lân, từ cơ quan lớn cho đến cơ quan nhỏ, họ chưa lộ mặt chỉ vì còn chưa rơi
ra mặt nạ ngụy trang? Nếu họ chưa bị tòa án xét xử công khai, thì cũng sẽ bị
“trời”, bị lương tâm phán xử như Lân.
Chúng ta đã từng có Nghị Quế, Nghị
Hách,… ( trong Tắt đèn của Ngô Tất Tố,
Giông tố của Vũ Trọng Phụng) thời thực
dân phong kiến; có Chủ tịch tỉnh Trần Sinh (Đồng
sau bão của Hoàng Minh Tường) trong thời xây dựng CNXH; bây giờ có Lân và
bao nhiêu quan chức nữa? Bạn đọc sẽ ghi nhận sự đóng góp này của Đặng Lưu San.
Hà Nội, tháng
5 năm 2016
Bài in trên Quân Đội Nhân Dân cuối tuần, số 1067, tháng 6/2016
Bài in trên Quân Đội Nhân Dân cuối tuần, số 1067, tháng 6/2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét