Tạp Ghi và Phiếm Luận :
Ta thấy :
Tạp Ghi và Phiếm Luận :
MỘT SĨ QUAN BỊ “LÃNG QUÊN”
HỒ BÁ THƯỢC
Tôi từ ngoài dốc U Bò về đến suối Cà Roòng, thấy anh Thơ đang ngồi trên mỏm hòn đá, tay lăm lăm ngọn lao nhìn xuống dòng nước quẩn, trong vắt. Nơi mấy con cá lượn lờ tụ lại trong khe. Tưởng không để ý đến mọi việc xung quanh, anh đột ngột hỏi:
Tôi ngẫm ra, anh nói rất có lý, vì trước khi vào Trường Sơn, Phòng tổ chức nhân sự ngoài hậu phương thu lại toàn bộ giấy tờ cá nhân. Nói làm như vậy để giữ bí mật khi đi làm nhiệm vụ “đặc biệt”. Chúng tôi “trần như nhộng”, đi đến đơn vị nào cũng chỉ chiếc ba lô “con cóc”, đôi lời cấp trên điện xuống đơn vị nói cán bộ được điều động bổ sung đến nhận công tác mới. Thế là xong thủ tục.
Về Binh trạm, tôi có cảm giác không thay đổi mấy, chỉ chuyển dịch chút ít. Giống như từ chân phải, dịch sang chân trái, rồi từ chân trái, sang chân phải. Từ dân sự, chuyển sang quân sự, trên vai cũng vẫn chiếc ba lô bẹp, khoác bộ quần áo lính. Đơn vị bên này cũng thế, sang bên kia cũng vậy. Trang bị, đều do hậu cần Quân đội bao cấp hết, đến nỗi, người dân cũng được khoác áo lính, do con em bộ đội mang về cho người thân.
Tôi hỏi anh:
Trong tri thức quân sự, tôi chưa được giáo huấn ngày nào về quân sự nên đầu óc đặc sệt, không một tí lỗ hổng nào, để chứa đựng những điều mới lạ. Thành ra, đầu óc cứ u u, mê mê. Anh bảo, anh có cấp bậc cao hơn, thiếu úy. Còn tôi cấp bậc thấp hơn, chuẩn úy nhưng khác ngạch, không giấy tờ gì, tôi cũng gật.
SO SÁNH NHÂN VẬT
THÚY KIỀU CỦA “KIM VÂN KIÊU” VỚI “TRUYỆN KIỀU”
Nguyễn Du đã bỏ nhiều công sức để nhân vật
Từ Hải chỉ là một nhân vật tiểu thuyết trở thành nhân vật “anh hùng ca” như nhà
phê bình Hoài Thanh đã viết rất thuyết phục ngay từ năm 1943. Đối với nhân vật
Thúy Kiều cũng vậy. Nguyễn Du đã làm cho người con gái sinh trưởng ở Bắc Kinh
bên Tàu trở thành người con gái Việt Nam như Phạm Công Thiện giải thích : “Đó là do cái thiên tài phi thường của Nguyễn
Du và có khả tính lạ thường chuyển hóa một cái gì rất xa thành ra một cái gì
rất gần gũi đến nỗi cái ấy đi vào trú ngụ tận lòng của cả một dân tộc. Có người
ái quốc cực đoan có thể vội vàng cho rằng Nguyễn Du vô tình bỏ quên “dân tộc
tính” của dân tộc để phải mượn một cô gái Tàu cho đề tài văn chương của mình.
Thực ra Thúy Kiều của Nguyễn Du chẳng còn gì là Tàu nữa, cũng chẳng phải Tàu
lai, mà là một cô gái Việt Nam thời Lê Mạt Nguyễn Sơ ở quê hương, vẫn muôn đời
là một cô gái Việt Nam trẻ đẹp cho đến mấy ngàn năm sau nữa và lại còn có “dân
tộc tính” hơn tất cả những người hăng hái chủ trương rầm rộ việc trở về nguồn”
(Phạm Công Thiện – Nguyễn Du đại thi hào dân tộc, Viện triết lý Việt Nam và
triết học thế giới, 1996, trang 148).
Chúng
tôi không đi sâu vào phân tích tính dân
tộc của nhân vật. Chúng tôi chỉ so sánh nhằm chứng minh rằng Thúy Kiều của
Nguyễn Du không còn là Thúy Kiều của Thanh Tâm Tài Tử nữa.
Trước
hết, như chúng tôi đã so sánh ở phần thứ hai, mục 1 về việc Nguyễn Du tả tài
sắc của chị em Thúy Kiều, đặc biệt là của nàng Kiều. Chúng tôi thấy rằng cần
phải nhắc lại tóm tắt ở đây sự sáng tạo của Nguyễn Du : “Chín điểm khác biệt
của Nguyễn Du, những khác biệt có chủ ý làm
cho Kiều và Vân đẹp hơn, tài năng hơn, và đáng yêu hơn. Ấy là chưa kể
đến Nguyễn Du đã ngầm báo trước số phận hai nhân vật. Thúy Vân sẽ thuận lợi,
suôn sẻ trong cuộc đời vì thiên nhiên tự nguyện chịu thua, chịu nhường
(mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da). Còn Thúy Kiều thì sẽ gặp nhiều tai ương, trắc trở vì thiên nhiên đố kị hờn, ghen (Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh). Số phận Kiều đã được dự báo trước theo quan niệm tài, mệnh tương đố và «Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen ».
GHI LẠI TỪ GIẤC MƠ
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
THẰNG CHÁU” TRONG MƠ