TRỞ LẠI BÀI CA DAO VỀ XỨ LẠNG
Vũ Nho
Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa
Có nàng Tô Thị, có
chùa Tam Thanh
Ai lên xứ Lạng cùng
anh
Bõ công bác mẹ sinh
thành ra em
Tây cầm bầu rượu nắm
nem
Mảng vui quên hết lời
em dặn dò
Nhà nghiên cứu văn học dân gian
Hoàng Tiến Tựu nhận xét “Đây là một trong
những bài ca dao đáng được xếp vào hạng nhất trong những bài ca dao hay của nước
ta” (1). Vấn đề làm cho người ta băn khoăn nhiều nhất chính là những dị bản của bài ca
dao này. Nếu vào thi viện, chúng ta sẽ có một bản chính thức kèm theo đó là 8 dị
bản(2). Bản chính ở đó có thêm 6 câu lục bát nữa. Bài ca dao 6 câu trên đây trong sách sưu tầm của nhà văn Vũ Ngọc
Phan có thêm 2 câu: “Gánh vàng đi đổ sông
Ngô/ Đêm nằm tơ tưởng đi mò sông Thương”(3). Nhà nghiên cứu Hoàng Tiến Tựu đã
rất có lí khi cho rằng “ Trong điều kiện
hiện tại, giải pháp phù hợp và có hiệu quả nhất là dựa vào cấu trúc nội dung và
hình thức, kết hợp với sự điều tra tìm hiểu về cách cảm thụ và sử dụng của nhân
dân để phân chia bài ca dao thành những bộ phận hợp lí, trên cơ sở đó mà tuyển
giảng từng phần, từng đoạn. Đó cũng chính là giải pháp mà những người làm sách
“ Trích giảng văn học” cho nhà trường phổ
thông trung học đã áp dụng. Và lâu nay hầu hết những người tham gia bình giảng
bài ca dao này (ở nhà trường cũng như trên sách báo) đều dựa vào đoạn trích
trong cuốn “Trích giảng văn học” nói trên” (4).
Tuy nhiên, ông
Hoàng Tiến Tựu lại không chấp nhận cách phân đoạn vốn rất phổ biến đó. Nhà nghiên
cứu cho rằng bài ca dao của ông Vũ Ngọc Phan sưu tầm gồm 2 mảng, mỗi mảng bốn câu.
Vì thế ông chia đôi, và chỉ bình 4 câu đầu tiên.(5) Chúng tôi cho rằng việc phân
chia như thế là không hợp lí. Bài ca dao trong sách của nhà nghiên cứu Vũ Ngọc
Phan có 8 câu, nhưng rõ ràng 2 câu “ Gánh
vàng đi đổ sông Ngô/ Đêm nằm tơ tưởng đi mò sông Thương” làm thành một mảng
riêng. Sông Ngô không liên quan trực tiếp về mặt địa lí với xứ Lạng. Và cũng không
liên quan lắm đến chủ đề “tỏ tình” của chàng trai mời người bạn tình thăm xứ Lạng.
Trong khi đó, “bầu rượu, nắm nem” gắn liền với xứ Lạng. Nghĩa là thăm xứ Lạng
thì trước tiên là thăm các thẳng cảnh, chùa chiền nổi tiếng : Phố Kỳ Lừa, nàng
Tô Thị, chùa Tam Thanh. Nhưng xứ Lạng còn nổi tiếng với nghệ thuật ẩm thực là uống
rượu và ăn nem. Một nơi du lịch lí tưởng là vừa thỏa mãn về phong cảnh ( phố Kỳ
Lừa, nàng Tô Thị), vừa thỏa mãn tâm linh ( chùa Tam Thanh), lại thỏa mãn cả nhu
cầu ẩm thực. ( Bây giờ xứ Lạng còn nổi tiếng với phở chua, vịt quay, lợn quay,
khau nhục, cá suối, rau rừng,…)
Chúng tôi cho
rằng việc tách các mảng của bài ca dao nhiều mảng chủ đề có kết cấu khá lỏng lẻo
như các tác giả “ Trích giảng văn học” đã
làm về cơ bản là hợp lí.
Tác giả Vũ Nho, Chủ trang
Dưới đây chúng
tôi nêu lên một số cảm nhận về bài ca dao này theo văn bản sáu câu khá ổn định được mọi người thừa nhận.
Xét về thi pháp
ca dao, chủ thể phát ngôn của bài ca dao này là một chàng trai. Chàng đang mời
gọi “ nàng” cùng với mình làm một chuyến
chơi thăm xứ Lạng. Xứ Lạng có gì hấp dẫn. Hai câu đầu tiên có đến 3 từ “có”. Phố
Kỳ Lừa là nơi giao thương buôn bán nhộn nhịp. Nàng Tô Thị chờ chồng hóa đá là một
thắng cảnh gắn liền với câu chuyện cổ tích, thể hiện lòng chung thủy của người
phụ nữ. Và chùa Tam Thanh, ngôi chùa nổi tiếng trong động Tam Thanh thu hút nhiều
con nhang đệ tử thập phương.
Điều lí thú là
chàng trai không mời trực tiếp “ Em lên xứ Lạng” mà lại mời bâng quơ “ Ai lên xứ
Lạng”. Theo chúng tôi, vấn đề là ở chỗ câu sau lại có từ “em” nữa. Vì vậy sẽ là “trùng lặp”
khi mời:
Em lên xứ Lạng cùng anh
Bõ công bác mẹ sinh thành ra em
Mời “Ai” bâng quơ nhưng xưng “anh” rồi lại nói tới “Bõ công bác mẹ sinh thành ra em” là một
cách nói tình tứ, “nửa kín nửa hở”. ( Chúng ta nhớ lại bài ca dao “ Tát nước đầu
đình”, chàng trai cũng nhờ một người – cô
ấy, trả công cho một người khác – em, rất “vơ vào” – Mai mượn cô ấy về khâu cho
cùng/ Khâu rồi anh sẻ trả công/ Ít nữa lấy chồng anh sẽ giúp cho/Giúp em một thúng xôi vò…). Chàng trai mời
bạn tình thăm xứ Lạng với các thắng cảnh nổi tiếng như thế. Anh ta khéo léo nâng
giá trị của chuyến đi lên rất cao. Có đi lên xứ Lạng, mới “bõ công bác mẹ sinh thành”.
Nhà nghiên cứu văn học dân gian Hoàng Tiến Tựu cho rằng như vậy là chàng
trai đã “quá quan trọng hóa và làm cho
“to chuyện”! Ông lập luận rằng ở ta
có nhiều nơi có nhiều thắng cảnh. “Không
đi các xứ khác ( xứ Bắc, xứ Đông, xứ
Thanh, xứ Nghệ, xứ Huế v.v…) thì sao?” Rồi
nhà nghiên cứu tự trả lời “ Chàng
trai trong bài ca dao đã nói nhỏ với chúng ta rằng : Xin bạn hãy chú ý đến chữ
“cùng”! Thì ra chủ định của chàng trai và chủ đề của lời hát được tập trung và ẩn
kín ở trong từ này”(6). Quả là chính xác! Nhưng trong ca dao, trong lời mời,
chàng trai hoàn toàn có quyền nói quá lên về xứ Lạng như thế để thuyết phục đối
tượng. Một dị bản ghi câu này là “Tiếc
công bác mẹ sinh thành ra em”. Bõ
công hay tiếc công thì cũng đều nói chuyện không đi cùng anh lên
xứ Lạng là một thiệt thòi rất lớn của một đời người.
Đến chỗ này thì cần lí giải vì sao hai câu:
Tay cầm bầu rượu nắm nem
Mảng vui quên hết lời em dặn dò
lại gắn liền một cách hữu cơ với 4 câu trên như các tác giả “Trích giảng văn học” đã phân chia.
Trước khi phân
tích 2 câu này, tưởng cũng nên nhắc ở đây, nhà giáo Nguyễn Đức Quyền khi bình bài
ca dao đã chú ý đến từ “nắm nem”. Đại ý ông
cho rằng mọi người hiểu nắm nem là loại
nem ăn. Nhưng có người địa phương đã mách ông rằng nem ở đây là “nem hương”. Chàng
trai nói chùa Tam Thanh, nên nói chuyện đi
lễ mang rượu và hương chứ không phải là nói chuyện ăn uống. Nhà giáo Nguyễn Đức
Quyền là người có nhiều tìm tòi. Tuy nhiên, ở đây ông đã không chính xác. Nếu
“nem” là lượng từ tương tự với thẻ, bó,
đi liền với “hương” ( nem hương, thẻ hương, bó hương,…), thì “nắm nem” sẽ không
thể chỉ “ bó hương” hay “thẻ hương”. Hai
lượng từ này sẽ chẳng có nghĩa. Mặt khác, vào chùa người ta chỉ thắp
nhang; nếu đủ lễ năm thứ thì đó là hương, đăng ( nến), hoa, quả, nước; không ai đem rượu đi lễ chùa.
Bây giờ trở lại
bài ca dao. Bốn câu trên vừa nói phong cảnh xứ Lạng rất đáng thăm, đến nỗi không
đi “cùng anh” thì “tiếc công”, đi “cùng anh” thì “bõ công”. Song xứ Lạng còn rất
hấp dẫn bởi ẩm thực và cái thú vui “ bầu
rượu, nắm nem”. Sau lời mời rất “khéo léo” kia, chàng trai lại “thắt buộc” lời
mời bằng việc nói cái thú vui của xứ Lạng:
Tay cầm bầu rượu, nắm nem
Mảng vui quên hết lời em dặn dò
Có thể hiểu rằng anh tha thiết mời em lên xứ Lạng vì xứ Lạng
đẹp, xứ Lạng vui, xứ Lạng hấp dẫn. Em đi “cùng anh” thì vừa vui, vừa kiểm soát
được anh, vừa tránh cho anh sa đà. “ Mảng vui” là “mải vui”, là “quá vui”. Vui như thế nên quên hết lời dặn dò( rộng ra
có thể là quên hết lời hẹn hò). Bởi vậy
mà nhất định em phải “cùng anh” lên xứ Lạng đó nha! Cái mạch tỏ tình, mời gọi vẫn liền sang hai câu năm và sáu. Bởi thế mà các tác giả “ Trích giảng
văn học” đã rất có lí phân mảng bài ca dao nhiều dị bản, nhiều chủ đề.
Bài ca dao này
vừa nói chuyện tình yêu quê hương xứ Lạng giàu đẹp, vừa tỏ tình một cách riêng
tư, kín đáo. Bởi vậy mà nó thuộc loại bài ca dao hay nhất của xứ ta.
Hà Nội, ngày 29/11/2017
------
1) Hoàng
Tiến Tựu – Bình giảng ca dao, nxb Giáo
dục, 1992, trang 106.
2) Nguồn:
Nguyễn Xuân Kính, Đặng Nhật Phan, Kho
tàng ca dao người Việt, nhà xuất bản Văn hóa Thông tin, 2001.
3) Hoàng Tiến Tựu, sách đã dẫn, trang 107.
4) Hoàng
Tiến Tựu, sách đã dẫn, trang 109.
5) Hoàng
Tiến Tựu, sách đã dẫn, trang 110.
6) Hoàng Tiến Tựu, sách đã dẫn, trang 112.
Bài bình của bác như khai quật bài ca dao lên từ mộ cổ, rồi ngồi lau chùi và ngắm vuốt với những nhận xét chiêm nghiệm về những từ ngữ hay quá.
Trả lờiXóaCám ơn bạn tan_262 đã ghé trang và hào phóng lời khen! Chúc bạn nhiều niềm vui và may mắn!
XóaHay mà chưa hay. Nếu chúng ta chỉ hiểu tác giả "Mảng vui QUÊN HẾT lời em dặn dò" thì bài ca giao chưa thực sự lí thú. đúng nghĩa thì từ "quên hết" phải là từ " chả nhớ" để câu lục bát thành: "Tay cầm bầu rượu nắm nem, Mảng vui chả nhớ lời em dặn dò". Cái ý vị, lí thú ở đây là trong câu chứa đủ (rượu, nem, chả, dò).
Trả lờiXóaNếu ai chơi tranh cổ và cuốn thư cổ ở đó có nậm đựng rượu và nem được gói bằng lá chuối nem là món nem nắm được làm bằng thịt lợn và thính gạo được nắm tròn lại và gói trong lá chuối
Trả lờiXóaTôi lên Lạng Sơn nhiều , nhưng đọc câu thơ : “Đồng đăng có phố Kỳ lừa “
Trả lờiXóaLà không đúng . Bởi : phố Kỳ Lừa , nàng Tô Thị , chùa Tam Thanh đều ở Trung tâm Lạng Sơn . Đồng Đăng là một thị trấn biên giới cách Trung tâm Lạng Sơn 15 km . Vậy nên nhiều người nghe , đọc truyền miệng chệch ra thành: Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa …là sai .
Phải đọc:
Lạng Sơn có phố Kỳ Lừa
Có nàng Tô Thị , có chùa Tam Thanh
Mới đúng .