Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2020

HẠNH PHÚC MUỘN

 

HNH PHÚC MUN

 

Truyện Ký của

Vũ Thị Kim Liên

CLB Văn Chương


Chuyến xe đường trường liên tỉnh Bắc - Nam oằn mình hực lên xì khói phía gầm xe rồi tắt máy bên vệ đường có dải cát chạy dài không một bóng cây.

 

Nhiều tiếng hỏi nhau lao xao, đây là đâu? Nghỉ ở đây nắng và cát thôi đi đi thôi bác tài ơi.

 

Xuống xe cho khoan khoái sau một chặng đường dài. Tôi ngồi bên vệ đường lấy trong ba lô gói thuốc lá cuộn rút một điếu châm lửa hút...

 

- Chào anh, cho tôi xin một hơi , thèm thuốc quá nhưng không kịp mua khi lên xe. 

 

Tôi quay lại giật mình nhận ra người đàn ông vừa xin hút thuốc 

 

- Ô kìa Trung? Ông đi vào Nam có việc gì? Vợ con không đi cùng sao? 

 

Người đàn ông đối diện ngỡ ngàng nhìn tôi giây lát như đang hồi tưởng lại một thời xa xưa rồi chồm đến ôm hai vai tôi lắc mà reo lên :

 

- Ôi Trà , đại đội trưởng Trà phải không !?

 

Chúng tôi ôm nhau mừng rỡ sau gần  mười năm giải phóng mới gặp lại

Tôi ngắm nhìn ông bạn tóc lốm đốm bạc, khuôn mặt khắc khổ sạm đen với hàm răng ám khói thuốc... duy chỉ đôi mắt là vẫn sáng rực đầy sức sống là đặc điểm để người đối diện khó quên. 

 

Tôi cùng đại đội với Trung từ năm mậu thân năm một nghìn chín trăm sáu mươi tám. Sau khi giải phóng thì mỗi người đi mỗi ngả không gặp lại nhau. Nay cùng trên chuyến xe Bắc Nam với cuộc tương phùng hội ngộ bất ngờ này.

Xe tiếp tục lăn bánh , chúng tôi đổi giường cho hành khách khác để được cùng bên nhau tâm sự nhắc lại chuyện xưa và nay

Được biết Trung, sau giải phóng phục viên về quê. Đã lấy một cô du kích xã Lai Vu Kim Thành Hải Dương và có hai con một trai một gái.          Nay anh vào trong nam là tìm và đón người chị họ bên vợ bị thất lạc từ khi sáu tuổi. Tính đến nay cô ấy cũng sấp sỉ bốn mươi tuổi rồi. Mới có manh mối của người làng làm ăn trong sài gòn cho biết. Nên vào đón về đoàn tụ với gia đình.

 

Chuyện trò hồi lâu Trung hỏi ?                  

 

- Còn ông vợ con thế nào?  Vào Nam có việc gì? Các cụ còn hay mất? Cụ có khỏe không?

 

- Tôi chưa lấy vợ , cha mẹ tôi mất từ khi tôi trong quân đội. Tôi vào Nam tìm đứa cháu con anh trai tôi. Giờ nó đang làm công nhân ở Quận 9. Nghe đâu nó bị bạn cùng phòng tàng trữ thuốc lắc. Công an ập vào khám xét phòng trọ của nó tìm được vật chứng lên cũng bị bắt tạm giam. Tôi vào dự phiên tòa xử vụ án đó vào tuần tới. Buồn quá ông ạ.

 

- Thế à? Chỉ sợ cháu tham gia thì tù tội không tránh khỏi. Nhưng nó chỉ cùng phòng không dính líu thì họ sẽ trả tự do thôi ông ạ.

 

-  Tôi cũng chưa biết thế nào. Xin vào thăm cháu đã. Mọi việc tính sau.

 

- Này tôi cứ nghĩ mãi sao ông chưa lấy vợ là thế nào? Ngày xưa trong đại đội ta thì ông đẹp trai sát gái nhất đấy...

 

Thấy Trung đùa nhắc lại thủa xưa làm tôi bỗng nhớ lại cái ngày bẻ gẫy sừng trâu ấy.

 

Năm 1968 tôi xung phong lên đường tòng quân vào chiến dịch Mậu Thân lúc đó mới mười bảy tuổi . Gần mười năm gắn bó với quân đội trong chiến trường đã hưởng trọn niềm vui chiến thắng giải phóng dân tộc. Tuy rằng gần tứ tuần rồi mà tôi chưa lấy vợ.. . Thực ra cha mẹ mất sớm. Nhà có ba anh em , anh cả và cô em gái út đã yên bề gia thất. Khi xuất ngũ về làng với sổ thương binh loại 2 ( ngày bị thương mất một phần bộ phận sinh dục) vì thế tôi mặc cảm không dám nghĩ đến chuyện lấy vợ sinh con nữa. 

 

 Gần đây công nghệ khoa học phát triển với máy móc, thiết bị hiện đại. Tôi vào là có hai việc , tìm cháu con anh trai xem sự việc của cháu cụ thể để có hướng giải quyết. Việc thứ hai là vào viện Từ Dũ kiểm tra xem có khôi phục lại bộ phận sinh dục khi bị thương tổn ở cuộc chiến tranh khốc liệt xưa được không... 

 

Xe giường nằm cũng bất tiện vì không ngồi được chỉ nhỏm lên tí cho đỡ mỏi rồi lại nằm xuống. Bên cạnh ông bạn đã gáy pho pho ...

 

Kí ức xa xưa lại hiện về như mới đây thôi, tôi lại ám ảnh nhớ lại hôm bị thương!

 

Khoảng gần bảy năm trước sau khi tôi phục viên về làng làm cán bộ xã. Anh chị tôi cùng bà con thôn xóm cũng dắt mối cho vài đám tôi đều chối từ không tiện nói ra hoàn cảnh của mình! Cho đến khi đi dự lễ tôn vinh đảng viên, hội cựu chiến binh hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trên Thành Phố. Thì mọi người vun vén cho tôi với cô Hoa, Hoa ở xã khác, cũng là lính trường Sơn năm xưa. Kém tôi sáu tuổi, người mảnh dẻ, nước da tai tái do di chứng của các trận sốt rét rừng để lại. Mái tóc dài tết thành đuôi sam hai bên trông cô trẻ hơn tuổi. Ánh mắt đằm thắm, ấm áp giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe.

 

Chúng tôi cũng đã gặp nhau vài lần . Cô ấy không ngần ngại khi chỉ có hai người:

 

- Anh à ta là lính cả mà, không phải e ngại, anh có thích chúng ta góp gạo thổi cơm chung không? 

 

Không để tôi lên tiếng trả lời cô ấy nói luôn:

 

- Nếu anh không chê em thì chúng ta báo cáo tổ chức hai xã làm đám cưới nhé? 

 

 Em sợ một vài năm nữa trứng lép không sinh nở được thì có tội với tổ tiên lắm.

 

Nghe cô ấy nói bỗng thấy sống mũi cay cay, tôi thở dốc nói vội

 

- Cảm ơn em, anh rất buồn vì không thể làm được điều em mong muốn. Em hãy tìm người bạn đời hợp và giúp em hoàn thành sứ mệnh được làm vợ, làm mẹ. Còn anh không thể làm được gì cho em đâu. 

 

 Chào em , chúc em hạnh phúc...

 

Sau câu nói tuyệt tình với Hoa tôi bỏ đi nhanh như chạy bởi không muốn cho Hoa nhìn thấy những giọt nước mắt tuyệt vọng của tôi. Nếu cứ dây dưa thì mãi chỉ là vật cản cho Hoa khi tôi không có chức năng làm chồng được nữa. 

 

  Nỗi đau của người lính trở về sau chiến tranh là nỗi đau thể xác và tinh thần không gì bù đắp được...

 

Vậy là hai tháng sau Hoa đi lấy chồng tận Hà giang sau chuyến du lịch cô ấy may mắn tìm được bến đỗ cho mình. Đến nay bảy năm Hoa đã có hai con rồi, không sợ lỡ thì hết tuổi sinh nở. Đang mải nghĩ miên man về những người con gái đã hi sinh cả tuổi xuân, xuất ngũ về quê lỡ thì họ ở cùng nhau tạo thành thôn xóm không chồng thật đau thương! 

 

Anh trai tôi biết chuyện khó nói đã nhiều lần khuyên cố gắng đi thử vận may xem có bác sỹ giỏi máy móc thiết bị hiện đại sẽ phẫu thuật cấy ghép. Nếu không được thì mới phải chấp nhận. Lần này anh cả róng riết dúi vào ba lô cho tôi bọc tiền cả trăm triệu do anh chị bán ruộng đất đi để lo cho tôi đi phẫu thuật. 

 

 Vừa buồn vừa lo thế mà ngủ lúc nào không biết! Chìm vào giấc ngủ ... trong mơ tôi thấy gặp lại cha mẹ như lúc còn sống . Mẹ ôm lấy tôi khóc và thều thào nói : con ơi cố lên cha mẹ luôn bên con tổ tiên luôn phù hộ cho con bình phục để cho dòng họ Lê ta con đàn cháu đống đời nối đời con trai của mẹ nhé... nói rồi cha mẹ bay lên mây để tôi gào gọi thảm thiết vì chưa kịp xin lỗi cha mẹ khi vĩnh biệt thế gian này đã thiếu tôi không về chịu tang được khi tôi đang ở chiến trường.

 

- Trà , Trà ơi , sao vậy...

 

Tôi choàng tỉnh vì nghe Trung gọi.

 

- Ông mơ gì mà gọi mẹ to thế...

 

- Ồ không có gì mơ thấy mẹ như ngày mẹ còn sống đang nói chuyện.

 

-Ông ngủ tiếp đi , Mới 4h còn sớm. Trung bật đèn pin xem giờ rồi nằm xuống ngủ tiếp.

 

Trong tôi ngổn ngang bao suy nghĩ, rồi lại chìm vào giấc ngủ .

 

Đến nơi rồi, ai có hành lý trong cốp xe thi chờ lấy nhé không quên. Phụ xe nhắc nhở hành khách.

 

Tôi chỉ có ba lô con cóc thời chiến, nhẹ nhàng bước xuống bến xe cùng Trung.

 

- Cùng tuyến đường lên tắc xi đi cùng tôi? Tránh lãng phí đi hai xe. Trung sốt sắng hỏi. Tôi trả lời

 

- Ông cứ đi đi, tôi vào bệnh viện Từ Dũ đã.

 

Tôi cũng vào đó, lên xe đi hai ta cùng đến một địa điểm.

 

Tôi ái ngại , nhưng rồi cũng leo lên xe.

 

- Ông vào khám bệnh hay thăm ai? Tôi vào đó thăm cô em họ làm ở đấy rồi mới đi.

 

Vài ba câu chuyện xe đã đến nơi. Tôi móc ví lấy tiền trả tắc xi, nhưng Trung gạt đi vừa nói vừa đưa tiền cho lái xe

 

- Ông cất tiền đi, anh em mình có duyên mới gặp lại đấy, đừng khách sáo thế. 

 

Chúng tôi xuống xe, Trung đi về phòng nhân viên. Tôi vội vàng vào nơi khám bệnh theo yêu cầu. May mà buổi chiều vãn người khám.

 

Tôi nhanh chóng làm thủ tục và được cô y tá hướng dẫn tận tình.

 

Đối diện với tôi là một bác sĩ nữ kém tôi chừng chục tuổi, tôi định đi ra  vì tưởng nhầm phòng...

 

Bỗng nghe giọng trầm ấm  cất lên

 

- Xin mời bệnh nhân Lê Thanh Trà vào khám và làm thủ tục nhập viện.

 

Tôi chần chừ ái ngại không muốn bác sĩ nữ khám.

 

Cô y tá vui vẻ nói, 

 

Mời anh vào kê khai, tí nữa có giáo sư Trần trực tiếp khám kiểm tra cho anh đừng ngại. 

 

Gần tứ tuần rồi tôi vẫn ái ngại thậm chí còn xấu hổ nữa. Nhưng thái độ ân cần của y bác sỹ ở đây làm tôi bớt mặc cảm hơn. Kê khai theo hướng dẫn. Cô bác sĩ xem tờ kê của tôi rồi viết một loạt giấy xét nghiệm, hướng dẫn qua phòng chụp x quang rồi bảo cô y tá đưa tôi đi cho nhanh.

 

Tôi đang phân vân là sao chưa khám gì mà bác sĩ đã biết rõ tôi cần làm xét nghiệm gì, thì cô bác sĩ lên tiếng

 

- Nếu anh không ngại thì tôi sẽ khám cho anh để để có phác đồ điều trị. Giáo sư bận cuộc họp đột xuất vì thế ...

 

Cô bác sĩ chưa nói hết câu đã ngừng vì vị giáo sư đáng kính đã bước vào phòng.

 

- Chào đồng chí , tôi có họp đột xuất về việc chuẩn bị đón bệnh nhân thương binh ngoài Bắc giới thiệu vào. 

 

Giáo sư ra hiệu cho tôi vào phòng trong thăm khám.

 

Qua sờ nắn , thăm khám giáo sư vui vẻ trả lời:

 

-Các bộ phận bên trong còn tốt , đồng chí nhập viện để chúng tôi phẫu thuật lắp ghép dương vật phù hợp nhất cho đồng chí. Sao tìm về y học chậm thế? Giải phóng gần chục năm rồi đồng chí không đi khám mà chữa để lấy lại quyền làm chồng làm cha ư,?

 

Tôi chộp vội tay giáo sư hỏi trong nghẹn ngào khó tả:

 

- Tôi vẫn có thể làm chồng làm cha được sao ạ? 

 

Giáo sư tươi cười :

 

-Đúng , đồng chí yên tâm, sau phẫu thuật mười ngày vết khâu ngoài da lành. Sau một tháng trở ra sinh hoạt bình thường.

 

- Dạ, tôi có ngày vui đó sao? Giáo sư? Vâng, tôi tuân theo mọi hướng dẫn.

 

Giáo sư trao đổi vắn tắt vơi bác sĩ nữ về bệnh của tôi. 

 

Cô bác sĩ trẻ liếc nhìn tôi rồi nói với y tá 

 

- Em đưa bệnh nhân vào phòng nội trú bố trí giường và làm các thủ tục để nhận ưu đãi của viện nhé.

Quay sang tôi cô ấy nói

 

- Đồng chí đừng ngai, giờ về phòng nghỉ ngơi nhé. Tôi bổ xung thuốc cho đồng chí luôn buổi tối nay. Mai làm tiếp các xét nghiệm sau đó sẽ làm phẫu thuật cấy ghép dương vật.

 

Tôi gật đầu tuân theo mọi chỉ dẫn tại bệnh viện. 

Theo cô y tá vào dãy bệnh nhân chờ mổ . 

Tôi thay mặc quần áo viện theo qui định.

Mọi việc tiến triển thuận lợi . Trước ngày mổ tôi xin phép bệnh viện cho đi thăm đứa cháu con anh trai ...

May mắn tôi kịp gặp phiên tòa xét xử vụ thuốc lắc mà đứa bạn cùng phòng trọ cất giấu khi đi sinh nhật bạn về. Cháu tôi được tòa trả lại tự do khi cháu không dính níu vụ này công an chỉ bắt tạm giam đã điều tra rõ.

Sau khi đưa cháu trở lại cơ quan làm việc và thay đổi chỗ ở mớicho cháu.  Tôi quay về viện ngay để hôm sau phẫu thuật.

 

Ca phẫu thuật thành công mỹ mãn, tôi được bệnh viện tận tình chăm sóc.

Một tuần sau thì cắt chỉ, được bác sỹ chỉ dẫn từ khâu ăn uống, khâu vệ sinh ...

Sau hai tuần đã được rút ống hút dịch và ống đái...

Lần đầu tiên cầm vào của mình sau gần mười năm không có nó... tôi sung sướng thấy nó động đậy theo cảm xúc và giúp tôi đã xả nước được như xưa thì mắt tôi lại rưng rưng lệ.

 

  Cảm phục đội ngũ giáo sư bác sĩ Việt Nam ta quá

 

Nằm viện một tháng khi ổn định được giáo sư thăm khám rồi cho ra viện. Tôi ngỏ ý muốn ủng hộ một phần nhỏ món tiền mà anh chị đã bán đất cho tôi vào chữa trị. Nhưng các y bác sĩ đều từ chối và chúc mừng tôi dành số tiền đó về lo cưới vợ.

 

- Chúc mừng đồng chí, mọi việc thuận lợi  . Chỉ cần đừng bắt " cậu bé " làm việc quá tải, tránh làm gẫy là tuyệt vời. Tốt nhất chỉ dùng theo kiểu truyền thống nhé. 

 

Tôi vui vẻ tiếp thu mọi ý kiến lời khuyên của vị giáo sư già căn dặn. Gọi điện về nhà thông báo  cho anh chị tin vui là tôi có thể lấy vợ...

 

 Trải qua bao năm thăng trầm của đời người, tôi lại trở về hình tượng của người đàn ông thực thụ. Mấy tháng sau tôi đã kết hôn cùng cô giáo làng bên mà chị dâu tôi đã tìm và nhờ người mai mối. Nay tôi đã có hai đứacon gái xinh đẹp .  Cháu lớn mười lăm tuổi cháu bé mười hai tuổi.Tôi rất hạnh phúc mỗi khi nhớ lại ngày đầu làm chuyện ấy ...

 

Vâng, đêm tân hôn, tôi rất mặc cảm vì nghĩ " đồ giả" sẽ làm nửa kia của mình mất đi cảm hứng và hụt hẫng...

 

- Hôm ấy nghe vợ gọi anh đi tắm đi, nước em pha rồi ạ.

 

Nghe giọng nói dịu dàng của vợ tôi bối rối gật đầu. Ngồi đối diện với Huệ - vợ tôi,tôi đã ấp úng nói thật cho nàng biết tôi đang dùng dương vật mới được cấy ghép, dương vật thật đã bị mảnh bom B52 phạt mất rồi... không biết có mang lại xúc cảm và hưng phấn cho vợ được không...

 

- Đừng lo anh ạ, để em giúp anh nhé!

 

Sau đêm tân hôn mặn nồng đó,  chính vợ tôi đã làm tan biến  mặc cảm ấy... nàng đã khơi dậy sự khát khao trong tôi, nàng chủ động làm mọi cách để tôi quên đi cái mặc cảm của người lính trường sơn năm xưa mang trong mình nỗi mất mát!  Nhất là nỗi đau về tinh thần.

 

Sau cưới một năm chúng tôi sinh con đầu lòng đặt tên con là Lê Hoài Thơm,  sau ba năm sinh tiếp con gái nhỏ đặt tên là Lê Hạnh Phúc

 

Vì : ThanhTrà (tên tôi)+  Minh Huệ ( tên vợ)+ Hoài Thơm + Hạnh Phúc! Trà Huệ Thơm Hạnh Phúc mà...

 

Ngôi nhà vuông hai tầng đầy ắp tiếng cười và không ai biết thương binh như tôi trải qua cuộc chiến tranh ! Tiếp tục chiến đấu với mặc cảm bản thân để giành cho mình  hạnh phúc , vâng hạnh phúc đã mỉm cười với tôi, tôi đã tìm được tương lai, tình yêu mà tạo hóa đã bạn tặng. Cảm ơn các chiến sĩ áo trắng đã cứu cánh cho tôi thực hiện vai trò làm chồng làm cha để hòa nhập cộng đồng. Cảm ơn Vợ đã cho tôi thụ hưởng khoảnh khắc vượt  lên chính mình để đón nhận yêu thương! Ôm hai thiên thần bé nhỏ vào lòng , tôi càng thêm yêu cuộc sống và cũng cảm ơn đời đã cho ước mơ thành hiện thực - Tình Muộn, hạnh phúc đến muộn nhưng chắc chắn trọn vẹn.

 

Đêm Hè  2015

https://www.google.com/s2/u/0/photos/public/AIbEiAIAAABECPzFvZvRgZOzxAEiC3ZjYXJkX3Bob3RvKigwNGNhYTA5MDNhNWQ2ODFmNzBkZmVkMDIxZGMyYjAzMTA1NGY0YTczMAHyBtlysKy9cER4_QEyDC1-DLH_Eg?sz=40











 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét