CHÙM THƠ PHẠM TÂM DUNG
1.Miền Cổ Tích
Cầu tre gầy như một nhánh chà rào
Đưa anh và em về Miền Cổ Tích
Dòng Sông Sứ nước xanh- con mắt biếc
Khiến mây trời bịn rịn chẳng thể trôi.
Đôi bờ xanh cỏ mọc bời bời.
Nhành hoa dại dấp dim khe khẽ hát
Chòm lục bình trôi miên man trong chiều bát ngát
Gọi đàn cá mương tung tẩy đớp lau chau.
Gót chân trần nâng một thoáng áo nâu .
Vành nón lá chao nghiêng thỏ thẻ
Làn gió mồ côi đâu đây vương rất nhẹ
Nắng mơ màng hắt ngược dưới sông lên.
Con thuyền say trong giấc ngủ êm đềm
Đầu gối bóng si già mấy trăm năm tuổi
Ngôi nhà cổ rêu phong thâm mái ngói
Đàn sẻ thung thăng ríu rít gọi bầy.
Bóng nội ta tóc trắng bay mây
Chòm râu tuyết chiếc gậy mòn tay nắm
Vòm lá cổ thụ xanh, rì rầm lời năm tháng
Chùm rễ già buông buông nước vu vơ.
Hồn ta trôi về thuở ấu thơ
Ta tắm trong mơ,
với sông,
với trăng,
với tán cây già
Với bến đá nơi bà vo gạo,
Với con thuyền xưa,
cha về đầm mồ hôi lưng áo
Mẹ đón cha, nỗi vui buồn
ngập ngừng dấu lệ vào khăn
Thiên hạ kháo nhau
Nơi đây sông nước hữu tình
Con gái bến sông duyên mặn mòi đáo để
Chắc cũng như người ta - anh nghĩ thế
Để suốt đời mê đắm một miền xưa!
2.Tôi của Miền Cổ Tích
Cây cau trước nhà vươn mình óng ả
Trái đong đưa như con mắt đang cười
Bà chọn ngày xé cau làm đám cưới
Mẹ bảo rằng: một quả đã thành...tôi.
Nước gầu giai dẻo tay cha mẹ tát
Dòng đục trong Sông Sứ vơi đầy
Thành lúa, thành khoai, thành cây trái
Để cũng thành... tôi trong trời đất từ đây.
Sung chiu chít nơi gốc già trăm tuổi
Chùm tươi xanh tuy chát mà bùi
Đận tháng Ba mẹ hái về thay bữa
Có một mầm sung lạc đã thành... tôi.
Rồi một ngày nhành lục bình đơn lẻ
Chẳng có bè, có mảng để cùng trôi
Bèo tự ý hóa ra tôi từ đó
Thỏa kiếp lang thang phiêu bạt tận cuối giời.
Cũng có thể tôi vốn là con cáy
Là nhánh cỏ gầy hay một chẽ lá tre
Một chú chim sâu, một con ong mật
Một sợi nắng tươi xuyên kẽ lá trưa hè...
Điều tôi chắc, tôi sinh từ câu hát
Con bống cái cò lặn lội bờ sông
Từ hạt mồ hôi, từ vết bùn chân mẹ
Từ mái nhà xưa chiều lam khói thơm nồng.
Ơi dòng sông! Ơi Miền CổTích
Cầu tre xưa cuốn bằng lạt gió trời
Ông bà, mẹ cha một đời chiu chắt
Gom cả đất lành sông nước để...làm... tôi !
21-9-2018
3.Mẹ
Kính dâng mẹ yêu của con
nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20-10
Quá nửa đời người lòng con vẫn nhớ
Tiếng Mẹ à ơi cánh võng ngang nhà
Xóm nhỏ mình nghèo chìm trong nước lụt
Đôi vai gầy Mẹ gánh nặng đường xa.
Khi con lớn lên má hồng, môi đỏ
Mắt long lanh, rạng rỡMẹ cười
Những khúc đời con thác ghềnh sóng gió
Chẳng có khúc nào thiếu Mẹ, Mẹ ơi!
Lâu con chưa vềMẹ ngồi tựa cửa
Lệ kiệt rồi, mắt Mẹ hõm sâu thêm
Dẫu vẫn biết đời con gái Mẹ
Cũng lận đận nuôi con vất vả ngày đêm.
Con ước gì được trở về tấm bé
Được vùi đầu vào lòng Mẹkhóc như xưa
Được đón Mẹ về sau từng chiều chợ
Được dầm chân nơi ngõ lội, trong mưa…
RÚT TRONG TẬP THƠ BIỂN MÀU NẮNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét