CẢM TÁC TRƯỚC PHẦN MỘ NHÀ THƠ NGUYỄN BÍNH
Phạm Tâm Dung
Về
đây thăm lại chốn xưa
Bưởi xanh năm ấy đung đưa trước nhà
Thôn bên quạnh quẽ tiếng gà
Cây chanh đã hết mùa hoa lâu rồi
Tường xây nhớ dậu mùng tơi
Con bươm bướm trắng nhớ người quay tơ...
Đâu rồi ơi hỡi người thơ!
Để thương, để nhớ để ...mơ cho đời...!
Trăm năm một thoáng khóc, cười!
Rưng rưng
nhẩm lại
thơ người rưng rưng...!
Nào đâu mặn muối cay gừng
Rượu suông một chén, nửa chừng lại...suông
!
Lòng thành thắp một tuần hương
Cầu cho hồn bướm chẳng vương bụi trần
Nhởn nhơ giữa chốn vườn xuân
Cố nhân lại gặp cố nhân hữu tình
Rượu tiên dốc cạn đáy bình
Tình say cho cả ...thiên đình cùng...
Say...!
Kỷ niệm
nhân dịp 100 năm ngày sinh cố nhà thơ Nguyễn Bính 25/6/2018
Lời bình của Vũ Nho
Hầu như tất cả những người sáng tác,
khi thăm mộ, thăm nhà tưởng niệm, thăm bảo
tàng các danh nhân văn hóa, nhất là danh nhân đó lại là nhà thơ thì đều “đồng
thanh tương ứng” ghi lại những xúc động của mình cũng bằng thơ. Vì không gì đơn
giản, phù hợp và thuận lợi hơn việc này. Có biết bao các bài thơ đã ra đời như vậy.Tác
giả Phạm Tâm Dung khi thăm phần mộ nhà thơ Nguyễn Bính ở quê hương ông là một
trong những trường hợp đó.
Như chúng ta biết năm 2018 là tròn một trăm năm
ngày thi sĩ chân quê Nguyễn Bính chào đời
ở làng Thiện Vịnh xã Cộng Hòa, huyện Vụ Bản, Nam Định. Cuộc đời bôn ba, phiêu bạt
khắp Bắc Trung Nam của thi sĩ chân quê, thi sĩ tình yêu đã để lại bao nhiêu
giai thoại, bao nhiêu nhớ thương, yêu mến trong lòng bạn đọc.
Tác giả Tâm Dung
Tác giả bài viết đã chọn thể thơ
lục bát để viết về ông. Quả thực là một cách lựa chọn rất phù hợp. Nguyễn Bính
nổi tiếng trong phong trào thơ mới khi ông tìm về với thể thơ cổ điển của dân tộc
và làm cho nó có một giọng điệu mới, màu sắc mới. Đến nỗi người ta khi nói tới
lục bát là phải nói tới lục bát của Đại thi hào Nguyễn Du, rồi lục bát của thi
sĩ Tản Đà, và sau đó người được nhắc đến là Nguyễn Bính. Bài thơ dài nổi tiếng
“ Lỡ bước sang ngang” mà hầu hết các
cô thợ dệt Nghĩa Đô đều thuộc (theo lời kể của nhà văn Tô Hoài) và bao người phụ
nữ nước Việt cũng thuộc nằm lòng, được
viết theo thể lục bát. Bài “Chân quê” cũng được viết bằng lục bát : “ Hoa chanh nở giữa vườn chanh/ Thầy u cùng với
chúng mình chân quê”. Hoa bưởi, hoa chanh là thứ hoa vườn thôn quê. Đó là cũng là thứ cây, thứ hoa từng vào thơ Nguyễn Bính. Đó cũng chính là lí do thăm mộ,
thăm khu tưởng niệm nhà thơ Nguyễn Bính, tác giả nhắc đến những “biểu tượng” tiêu
biểu trong thơ ông:
Bưởi xanh năm ấy đung đưa trước nhà
Thôn bên quạnh quẽ tiếng gà
Cây chanh đã hết mùa hoa lâu rồi
Tường xây nhớ dậu mồng tơi
Con bươm bướm trắng nhớ người quay tơ
Hoa chanh ( trong bài
Chân quê) như đã nói ở trên giờ không thấy. Còn dậu mồng tơi, con bướm trắng, và
tơ vàng của người quay tơ là hình ảnh
nổi bật trong bài thơ nổi tiếng “ Người
hàng xóm” thì giờ cũng không còn. Duy nhất chỉ còn lại “con bươm bướm trắng”
để gợi nhớ về những vật và người “muôn năm cũ”. Và con bươm bướm ấy cũng là biểu
tượng của nhà thơ, hình ảnh của nhà thơ. “ Cành
dâu cao lá dâu cao/ Bóng con bướm trắng trôi vào mắt em”. “ Bao giờ bến mới gặp đò/ Hoa khuê các, bướm
giang hồ gặp nhau”…
Xúc động trước
cảnh cũ mà không thấy người xưa, tác giả đã có một ứng xử rất thi ca, ấy là “ Rưng rưng nhẩm lại thơ người rưng rưng”.
Nhẩm lại thơ của nhà thơ, cũng chính là một cách để “gặp lại” nhà thơ. Cuộc gặp
gỡ, giao tiếp lặng lẽ và âm thầm, cảm động và thiêng liêng ấy đã khiến người phụ
nữ đa cảm thốt lên lời nguyện cầu chân thành cùng với tuần nhang vừa thắp:
Cầu cho hồn bướm chẳng vương bụi trần
Nhởn nhơ giữa chốn vườn xuân
Cố nhân lại gặp cố nhân hữu tình
Như đã nói trên, “bướm trắng” là hình ảnh
trong bài “ Người hàng xóm” và cũng là hình ảnh thường thấy trong thơ Nguyễn Bính.
Nhà thơ còn viết cả bài thơ “ Truyện cổ tích” để nói rằng bản thân mình chính là
một “điệp lang” ( chàng bướm). Hình ảnh “con bươm bướm trắng” làm nhớ đến người hàng xóm, “ người quay tơ”,
người “hong tơ vàng”. Đồng thời nó cũng
là dấu hiệu nhà thơ đang hiện hữu đâu đây. Đúng như hai câu mà Nguyễn Bính đã “tập Kiều” làm trong số báo
Tết năm xưa tưởng niệm Nguyễn Du:
Lòng thơ lai làng bồi hồi
Tưởng người nên lại thấy người về đây
Hình ảnh bướm trắng, cũng là biểu tượng của nhà
thơ, đang bay, đang gợi nhớ, được tác giả Tâm Dung nguyện cầu cho “không vương
bụi trần”, nguyện cầu cho được thanh thoát
rong chơi chốn vườn xuân. Cố nhân gặp lại
cổ nhân. Người cũ, người xưa ( cố nhân) ấy cũng chính là nhà thơ và những
người bạn tình của ông.
Rượu tiên dốc cạn đáy bình
Không phải là “rượu suông” thứ rượu cay đắng nơi trần thế
nhà thơ đã bao phen uống , đã từng một lần “ Uống say mà gọi thế nhân ơi” đầy bi phẫn ( Hành phương Nam). Đây là
“rượu tiên”, thứ rượu quý giá, sang trọng ở chốn thần tiên nơi không vướng bụi
trần, nơi không có khổ đau, uất hận. Thi nhân hỡi! Có phải hồn ông đang nhập vào
bướm trắng hôm nay? Cầu chúc cho ông và những bạn tình của ông ở thế giới bên kia, cùng chuốc rượu tiên, cùng
say tình nồng “ cho cả thiên đình cùng say”! Một lời cầu chúc thành
kính của một tấm lòng thơ trước hồn thơ của nhà thơ tình, nhà thơ chân quê làng Thiện Vịnh. Điểm hay đáng ghi nhận của bài
thơ này chính là sự chân thành, sự “đồng thanh đồng khí”, đồng điệu với nhà thơ lớn Nguyễn Bính, một đỉnh cao trong phong trào
thơ mới nước nhà.
Hà
Nội, 2 tháng 7 năm 2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét