vunhonb.bologspot.com Nhân cuộc trao đổi giữa anh Phạm Đức Nhì với chủ trang, xin giới thiệu cách đánh giá bài "Đồng dao cho người lớn" của nhà giáo, nhà thơ kiêm nhà phê bình văn học Trần Trung.
ĐỒNG DAO CHO NGƯỜI
LỚN
Nguyễn Trọng Tạo
Có cánh rừng chết vẫn
xanh trong tôi
Có con người sống mà
như qua đời
Có câu trả lời biến
thành câu hỏi
Có kẻ ngoại tình ngỡ
là tiệc cưới
Có cha có mẹ có trẻ
mồ côi
Có ông trăng tròn nào
phải mâm xôi
Có cả đất trời mà
không nhà cửa
Có vui nho nhỏ có
buồn mênh mông
Mà thuyền vẫn sông mà
xanh vẫn cỏ
Mà đời vẫn say mà hồn
vẫn gió
Có thương có nhớ có
khóc có cười
Có cái chớp mắt đã
nghìn năm trôi.
1992.
LỜI BÌNH CỦA TRẦN TRUNG
“ Có cánh rừng chết
vẫn xanh trong tôi
Có con người sống mà
như qua đời”
Với mười hai câu thơ,
đứng sóng đôi thành từng cặp, từng khổ, bài thơ có cái tên lạ vừa định hướng,
vừa gợi nghĩ “Đồng dao cho người lớn” của Nguyễn Trọng Tạo, mở ra cặp thơ đầu
như vậy.
Chỉ mới có cặp thơ
mở đầu và trình làng này, Nguyễn Trọng Tạo đã gây tác động trực tiếp cho tôi về
một cách nhìn, một quan niệm nhân sinh, dung nạp và thỏa mãn ở cả hai chiều
hướng : đạo và đời. Cái đạo cho ta nhìn sự khách quan không bằng nhãn quan lạnh
lùng như điều nó vốn có-“Có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi”. Và, chất đời
thật sự khách quan và nhân ái, lại cho ta có cách nhìn nhân sinh thật bình
tĩnh, thông minh: “Có con người sống mà như qua đời”. Bởi thế, người viết bài
này không sợ võ đoán và cảm tính, khi đưa ra một lời bình giá khái quát. Rằng:
“Đồng dao cho người
lớn” của Nguyễn Trọng Tạo với một dung lượng có thể nói là kiệm lời, đã tạo
được sự tương hợp tự nhiên của hai tố chất cảm xúc và suy nghĩ, trữ tình và
triết lí... để trao gửi bức thông điệp nhân sinh mà như tác giả thật hóm hỉnh
và sâu sắc, từ tên bài thơ của mình.
Tác giả Trần Trung
Bài thơ của Nguyễn
Trọng Tạo, với những hình tượng thơ được sóng đôi như đã nói ở trên, xét về
phương diện cấu tứ đã tạo nên mạch cảm xúc và điểm nhìn đối lập và đồng nhất,
khi hướng tới đời người. Cảm quan nhân sinh cũng được khơi gợi và mang dư vị
triết lí từ đấy!
Từ sự gửi gắm cách
nhìn nhận của những sinh thể sống (cánh rừng hay con người), nhà thơ mở tiếp,
mở rộng ra cách nhìn nhận biết trực diện vào cõi nhân sinh; tình ý của Nguyễn
Trọng Tạo cũng mở tiếp ra chiều xa rộng của cuộc đời.
Nhà thơ cảm nhận và
thấu thị ra những chiều hướng mong manh đi giữa đường biên của những phạm trù
được-mất, có-không, hồi đáp-nghi vấn...
“Có câu trả lời biến
thành câu hỏi
Có kẻ ngoại tình ngỡ
là tiệc cưới”
Với những lời thơ
này, Nguyễn Trọng Tạo vừa gửi tâm tình vào thực tế cuộc đời; mặt khác, người
thơ lại chạm vào một thứ chân lí đích đáng mà những điều khách quan cuộc sống
giúp ta thức ngộ. Hình như giữa muôn hình vạn nẻo của đời thường, của kiếp nhân
sinh, có bao giờ tìm được đáp số duy nhất, như nhất. Thế nên, câu trả lời thoắt
“biến thành câu hỏi”. Ngỡ như đi tìm đáp số, đi tìm lời giải cho muôn thuở cuộc
đời, trớ trêu thay, con người lại tự rơi tiếp vào thế giới mông lung, mơ hồ.Và,
cả niềm day dứt, băn khoăn khôn nguôi. Nỗi niềm day dứt về cõi nhân sinh, trở
thành điểm chung ý, chung tình của biết bao thi nhân kim-cổ. Từng có một Nguyễn
Du khắc khoải trước nỗi “kì oan” của khách đa tình, đa cảm: “Cổ kim hận sự
thiên nan vấn” (Nỗi hờn kim cổ trời khôn hỏi); để rồi lại từng có tiếng lòng
quằn quại trước tình nhân thế mà không một hồi âm của thi nhân lãng mạn thời
Thơ mới:
“Mơ khách đường xa,
khách đường xa
Áo em trắng quá
nhìn không ra
Ở đây sương khói
mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai
có đậm đà?”
(Hàn
Mặc Tử- Đây thôn Vĩ Dạ)
Và, cái mẫu số
chung của tâm hồn thi sĩ đi tìm câu trả lời cho sự sống của con người,thì vẫn
rơi vào biệt vô âm tín. Để mãi thành “ Một câu hỏi lớn không lời đáp” (Huy
Cận).
Với “Đồng dao cho
người lớn”, Nguyễn Trọng Tạo không ngần ngại mà tung ra những chiều hướng trái
ngược từ chính cuộc đời-cuộc đời phức điệu mà cũng lắm nôĩ truân chuyên. Lắm
cảnh đa đoan đến đau lòng:
“...Có kẻ ngoại tình
ngỡ là tiệc cưới
Có cha có mẹ có trẻ
mồ côi
Có ông trăng tròn
nào phải mâm xôi
Có cả đất trời mà
không nhà ở
Có vui nho nhỏ có
buồn mênh mông”...
Xin đừng vội nghĩ
giản đơn mà qui kết cách nhìn tinh tế và sâu sắc chất nhân sinh, chất nhân văn
của nhà thơ, thành cái nhìn buồn bã và tiêu cực. Và, cũng đừng vội vã mà cho
rằng những câu thơ như thế này của nhà thơ họ Nguyễn, thuần túy chứa đựng chủ
nghĩa lạc quan :
“Mà thuyền vẫn sông
mà xanh vẫn cỏ
Mà đời vẫn say mà
hồn vẫn gió”
Bởi, với những lời
thơ trên, Nguyễn Trọng Tạo chỉ muốn mang ra một đối sánh mà cũng là một đối đáp
của những Con-Người-Lớn trước những bộn bề phức tạp vạn nẻo của kiếp nhân sinh.
Vẫn biết rằng ngay giữa cuộc đời này, đang tấu trình bao khúc nhạc buồn vui:
“Có thương có nhớ có khóc có cười”,thì con người ta biết sống và dám sống, vẫn
phải tự tìm ra chất men say tự tại của lòng mình.
Say, để mà nhận ra
sắc xanh của cây cỏ đất trời. Say,để mà nhận ra thẳm sâu tự hồn mình, không thể bao giờ tắt gió.
Và, thêm nữa, hình
như nhà thơ đa cảm và cũng đa suy này còn muốn trao gửi cho ta bức thông điệp
khẩn thiết về thời gian và đời người. Bởi:
“Có thương có nhớ
có khóc có cười
Có cái chớp mắt đã
nghìn năm trôi.”
Hà
Nội,26/4/2007
(Trích từ
“Bình thơ từ 100 bài thơ hay TKXX-Tập 2,
Trang
138, nhà XBGD, năm 2008).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét