ĐẶNG HIỂN - NGƯỜI LÀM VƯỜN
KHÔNG VÔ DANH
Mấy cảm nghĩ về nhà
văn Đặng Hiển, nhân đọc “Mái trường mến yêu”, nhà xuất bản Hội Nhà văn, 2016
Vũ Nho
Tôi biết anh Đặng Hiển vì anh là
một thầy giáo dạy Văn hay viết lách. Cùng nghề sư phạm, cùng dạy một bộ môn Văn nên đọc nhau, biết tên nhau. Rồi vì cùng
liên quan đến sách vở nên gặp nhau ở các Hội nghị , các đợt tập huấn của ngành
giáo dục, cả các hội nghị văn chương nữa.
Trong một lần trò chuyện với các
bạn giáo viên Văn của Hà Đông, chia sẻ về việc dạy thơ, tôi có nói đại ý: Người
dạy thơ ít nhất cần phải biết làm thơ. Có như thế thì việc dạy mới hấp dẫn,
thuyết phục. Bởi có làm thơ, mới thông cảm, đồng cảm với những thành công của tác
giả, mới dễ thâm nhập vào thế giới trong thơ. Nói như ông Hoài Thanh, khi ấy hồn
ta mới dễ gặp hồn người.
Dạy văn ở trưởng THPT mà lại là một
nhà thơ, nhà thơ có tên, có tuổi; từng biên tập thơ cho tạp chí Tản Viên Sơn, là
Hội viên không chỉ Hội nhà văn, lại còn Hội viên Hội nghệ sĩ sân khấu như anh Đặng Hiển thì quả thực là một điều không
phải nhà giáo nào cũng có thể làm được. Không ít các học trò của anh thành nhà
thơ, nhà nghiên cứu, nhà giáo, nhà quản lí…chắc chắn có ảnh hưởng của ngọn lửa
say mê văn chương mà anh nhen nhóm. Một
đời nhà giáo Đặng Hiển chỉ làm việc dạy
học, viết lách chỉ là việc tay trái. Thế mà anh đã có một khối lượng tác
phẩm đáng nể : 11 tập thơ, 3 tập truyện, kí,
5 kịch bản văn học, 6 tập lí luận phê bình. Ở lĩnh vực nào anh cũng có
giải thưởng. Dạy văn mà viết thơ, viết truyện kí, viết kịch, viết phê bình như
Đặng Hiển thì ở nước ta cũng chẳng có mấy
người.
Trong danh sách hội viên Hội nhà
văn Việt Nam, có không ít các nhà văn xuất thân từ nhà giáo. Nhưng gốc gác nhà
giáo chỉ là cái bệ phóng để nhà văn đi rất xa. Và thật lạ là những bài thơ,
truyện ngắn, tiểu thuyết viết về nhà trường có rất ít ở các nhà văn gốc nhà giáo
đó. Phải chăng vì cái “hiện thực” nhà trường có phần nghèo, đơn điệu với giấy
trắng, bảng đen, với môi trường có tính mô phạm, chuẩn mực làm cho ngòi bút của
các thi nhân khó tung hoành? Bởi vậy mà càng đáng quý trọng khi nhà giáo Đặng
Hiển, với nhiều sáng tác đa dạng cả thơ, truyện kí, kịch, lí luận phê bình, vẫn
dành một góc cho tập thơ “Mái trường mến yêu”, một tập thơ gồm 95 bài viết về mái
trường và những người liên quan đến sách giáo khoa, đến các tác giả, đến chương
trình Văn chương trong nhà trường.
Người thầy giáo ấy đã từng náo nức
cùng các em học sinh về ngôi trường mới. Một hình ảnh chân thật, cảm động vì từ
ngày khai sinh nước Việt Nam, có biết bao ngôi trường mới mở ra:
Những bậc thềm mát rượi bàn chân
Ấm tường vàng, thơm những cửa vừa sơn
Anh khép cánh cửa này
Nhưng không khép lại trời mây
Đất nước như tấm tranh lồng kính
In hình trong đáy mắt thơ ngây
Về
trường mới
Người thầy dạy văn ấy là người biết
lắng nghe những chuyện đời ở ngoài những trang văn để làm giàu thêm, sâu sắc thêm
bài giảng của mình. Chính những phút giây nói lời “ không ghi trong giáo án” là phút giây người thầy thăng hoa. Cần lắm
những phút giây như thế, đặc biệt là với giáo viên dạy Văn. Và người thầy giáo ấy
đã chân thành bộc bạch:
Trong đời dạy học của tôi
Tôi đã nói nhiều về sự hi sinh của những người cha
Sự thủy chung của những người mẹ
Sao tôi chưa nói
về sự cô đơn của
những đứa trẻ
Nỗi nhớ cha và lòng thương mẹ
Cứ chất đầy trên vai nhỏ dường kia
Lời không ghi trong giáo
án
Thông thường thì học trò thường làm
thơ về người thầy mình để tỏ lòng biết ơn, trân trọng. Nhà giáo Đặng Hiển cũng
viết về người thầy của mình. Nhưng anh dành
nhiều thơ viết về các em học sinh. Từ em ngoan, giỏi, đến em có hoàn cảnh đặc
biệt. Từ em trở thành anh hùng đến em chẳng may bệnh tật mất sớm. Và cả một học
sinh cá biệt, gặp lại thầy như một người “xa lạ”, không chào hỏi, anh vẫn quan
tâm và không ngừng băn khoăn:
Hay là em có niềm đau
Ước mơ ngày cũ tan vào thời gian?
Hay là đời lắm lo toan
Làm bao kỉ niệm héo tàn trong em?
Xa lạ
Đúng là tấm lòng bao dung, nhân hậu của một người anh, một
người thầy, một người cha.
Nhiều bài thơ,
nhà giáo thể hiện sự yêu nghề, gắn bó với việc trồng người, gắn bó với trường học.
Ngôi trường đã trở thành hình ảnh trái
tim, biểu tượng của tình yêu:
Trí nhớ sương mờ ta có thể quên
Nhiều niên biểu của niềm vui, nỗi khổ
Nhưng nơi này ta đã để tim mình ở đó
Không bao giờ ta có thể quên
Về lại trái tim
Và người thầy giáo ấy thấy mình tựa như “ Dòng sông vẫn chảy tới miền biển xa”, tràn
ngập hạnh phúc vì “có những học trò hơn mình”, vì biết bao nhiêu học trò đã thành đạt
bay xa “ Chân trời đã rợp cánh chim”!
( Dòng sông và cánh chim).
Đặng Hiển tự
nhận mình là “ Người làm vườn vô danh
trên mảnh đất người đời” ( Hạnh phúc).
Nhưng không phải thế. Anh là người làm vườn có danh. Đó là danh hiệu nhà
giáo ưu tú. Đó là danh hiệu Hội viên Hội nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội Nghệ sĩ
sân khấu Việt Nam. Và danh hiệu quan trọng nhất là danh hiệu người thầy giáo dạy
văn trong lòng lớp lớp học trò đã may mắn cùng anh đèn sách dưới mái trường tươi
đẹp:
Nắng mới hay tường mới
Màu vôi hay nắng tươi
Sân trường tỏa rộng nguy nga nắng
Ta trải hồn mình như tơ phơi
Thu
Nghề dạy học tuy vất vả, không phải là nghề kinh doanh nên
thường không giàu của cải. Nhưng nghề dạy học là một nghề được xã hội nào cũng
tôn trọng vì đó là một nghề trồng người,
nghề tiếp xúc với tuổi trẻ, luôn luôn thấy mình được trẻ. Điều hạnh phúc nhất của một người thầy là
truyền được tình yêu, niềm say mê, tự tin cho thế hệ trẻ - các lớp học trò. Anh Đặng Hiển là một trong hàng
triệu người thầy như thế:
Hãy mạnh bước lên, hỡi những bầy em
Hãy vượt lên khó khăn và trở ngại
Trước mắt các em thênh thang đường đi
tới
Thế kỉ 21 này là của các em
Hôm nay và ngày mai
Bài viết nhỏ này như là sự chia vui với người đồng nghiệp một
đời cần mẫn, lặng thầm cống hiến cho “ Mái trường mến yêu”!
Hà Nội, Trung Thu 2016
In trên tạp chí Tản Viên Sơn, tháng 11/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét