Nghĩ ngợi về
"Nâng cao phẩm chất Hà Nội trong sáng tạo
văn học"
Tham luận của Vũ Nho
1.
Lăn tăn chữ nghĩa
Tôi nhận được thư mời tham gia Hội thảo
và cứ băn khoăn nghĩ ngợi về hai chữ “phẩm chất”. Nâng cao “phẩm chất” hay nâng
cao “chất lượng”? Chất lượng là chất lượng sáng tác về đề tài Hà Nội chứ không thể là “chất
lượng Hà Nội”. Chất lượng của tác phẩm thì dễ cân đong đo đếm. Bởi vì chất
lượng ấy nó chứa trong chất lượng nội dung và chất lượng nghệ thuật của tác phẩm.
Chất lượng nội dung và nghệ thuật đều có thể lượng hóa ra và bắc lên cân, đo
xem nặng nhẹ, cao thấp thế nào. Nhưng rõ ràng nói nâng cao chất lượng nhiều quá,
e nhàm chăng? Bởi vậy mà chúng ta tập trung để nâng cao “phẩm chất” Hà Nội cho mới
mẻ, sáng tạo? Vấn đề khó cho mọi người ở chỗ “phẩm chất” Hà Nội là gì? phẩm chất
đó khu trú ở chỗ nào? Liệu có văn bản nào của Thành ủy, UBND hoặc Sở
Văn hóa, Hội Liên hiệp văn học nghệ thuật Thủ đô nêu lên khái quát hoặc chi tiết
phẩm chất đó không? Hiện nay đã có ai đo
“phẩm chất” đó chưa? Đo rồi và kết luận “phẩm chất” đó chưa cao hoặc còn đương
rất thấp, chưa xứng tầm với Hà Nội, Thủ đô, trái tim của cả nước? Nếu chưa có định
nghĩa hay quy định “phẩm chất Hà Nội” thì tôi hiểu, nhà văn Hà Nội phải trước
tiên tự lần mò tìm kiếm xem “phẩm chất” đó là gì, khi nắm được “phẩm chất Hà Nội”
rồi, thì mới bắt tay vào việc nâng cao nó trong các sáng tác của mình.
Phẩm chất theo
nghĩa giảng trong Từ điển là “cái làm nên giá trị của người hay vật”.
Vậy cái
làm nên giá trị của Hà Nội là gì? Đó là lịch sử hơn 1000 năm Thăng Long
chăng? Đó là cách cư xử thanh lịch của
người Thủ Đô chăng? (Xin mở ngoặc một chút, câu ca dao “Chẳng thơm cũng thể hoa nhài/ Dẫu
không lịch sự cũng người Tràng An”
theo tôi biết thì Tràng An là tên một
kinh đô bên Tàu, nhưng Tràng An cũng chính là cách đọc khác của Trường Yên thuộc
tỉnh Ninh Bình, nơi đóng đô của hai triều nhà Đinh và nhà Tiền Lê. Hà Nội chưa
bao giờ mang tên Tràng An cả, sao nhiều người cứ gán Tràng An cho Hà Nội nhỉ? Đến
khi đọc bài Cảnh Hà Nội của cụ Nguyễn
Công Trứ thì tôi mới vỡ lẽ: Tuy Hà Nội
chưa bao giờ có tên là Tràng An, nhưng ở Việt Nam, Tràng An được dùng như một
danh từ chung chỉ chỗ đế đô). Đó là 36 phố phường của Thủ đô chăng? Đó là hồ Gươm
hay còn gọi là hồ Hoàn Kiếm gắn liền với câu chuyện cổ tích về Lê Lợi và cuộc
kháng chiến chống quân Minh? Đó là những “con hồ” ( chữ dùng của Nguyễn Tuân)
như hồ Tây, hồ Trúc Bạch, hồ Bảy mẫu, hồ Ba mẫu, hồ Thiền Quang… vừa là lá phổi
vừa làm nên vẻ đẹp độc đáo của Thủ đô chăng? Đó là quảng trường Ba Đình, nơi ngày
2 tháng 9 năm 1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên ngôn Độc lập, khai sinh
ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa chăng?
Rồi những chiếc cầu như “Cầu Long Biên” chứng nhân Lịch sử, cầu Thăng
Long, cầu Chương Dương, cầu Thanh Trì, cầu Vĩnh Tuy, cầu Nhật Tân làm nên vẻ
duyên dáng riêng của thành phố bên sông Hồng
chăng? Đó còn là những Bảo tàng nổi tiếng là Bảo tàng Cách mạng, Bảo tàng
lịch sử, Bảo tàng Quân Đội, Bảo tàng Mĩ Thuật,… nơi lưu giữ các hiện vật quý của
hà Nội và cả nước? Tóm lại, cái làm nên giá trị của Hà Nội là Lịch sử, Địa lí,
Kiến trúc, Con người Hà Nội, trong đó có cả một phần là văn chương viết về Hà Nội.
Nếu hiểu như vậy thì “phẩm chất Hà Nội”
là phẩm chất mà Hà Nội đã có từ bao đời. Ông, bà nhà văn đang sống ở Hà Nội, là
Hội viên Hội nhà văn Hà Nội chúng ta có
tài thánh cũng không thể làm ra nó, không thể “nâng cao” nó trong sáng tạo văn
học của mình được.
Cứ theo thiển ý của
tôi thì nhà văn Hà Nội chỉ có thể tìm hiểu
chất Hà Nội, làm rõ chất Hà Nội, tô đậm màu
sắc Hà Nội trong sáng tác của mình!
Vũ Nho, Chủ trang
Như vậy là tôi đã
đi lạc ra khỏi chủ đề mà Ban tổ chức nêu ra. Có thể tôi hiểu chưa đúng ý mà cuộc
Hội thảo này nhằm tới. Nhưng cái mục tiêu lớn nhất thì không thể chệch, đó là làm
thế nào để sáng tác của Hội viên chúng ta đậm màu sắc Hà Nội, xúc động sâu sắc
về Hà Nội, góp vào lịch sử những sáng tác chất lượng nhất, hay nhất về Hà Nội trong thời kì mới, thời kì
Cách mạng khoa học kĩ thuật lần thứ 4 mà
người ta gọi tắt là “ Thời kì cách mạng bốn
chấm không (4.0)”. Chả hiểu tôi nghĩ như thế có đúng hay không? Đúng thì
xin được hoan nghênh, sai thì cũng xin được
hai chữ “đại xá”!
b)
Ngoái nhìn Lịch sử
Hơn 1000 năm kể từ khi Hà Nội trở thành kinh đô của nhà Lí và kinh đô
của nhiều triều đại và thành Thủ đô của nước Cộng Hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam
bây giờ, đã có bao nhiêu tác phẩm văn học nghệ thuật làm cho chúng ta vô cùng tự
hào. Mở đầu có lẽ là bài “ Chiếu dời đô”
nổi tiếng của vua Lí Công Uẩn. Cách đây 10 thế kỉ, nhà vua sáng suốt và anh
minh đã ca ngợi đất Thăng Long thật tuyệt
vời:
“Ở vào một nơi trung tâm trời đất; được cái
thế rồng cuộn hổ ngồi. Đã đúng ngôi nam bắc đông tây; lại tiện hướng nhìn sông
dựa núi. Địa thế rộng mà bằng; đất đai cao mà thoáng. Dân cư khỏi chịu cảnh khốn
khổ ngập lụt; muôn vật cũng rấ mực phong phú tốt tươi. Xem khắp đất Việt ta, chỉ
nơi này là thắng địa. Thật là chốn hội tụ trọng yếu của bốn phương đất nước;
cũng là nơi kinh đô bậc nhất của đế vương muôn đời”.
Chỉ bấy nhiêu dòng
thôi mà cái màu sắc Thăng Long, màu sắc Hà Nội lấp lánh sáng chói!
Rồi chúng ta có những bài phú, bài thơ của Nguyên Huy Lượng ( Tụng Tây Hồ phú), của Nguyễn
Du ( Thăng Long , Long Thành cầm giả ca),
Nguyễn Công Trứ ( Cảnh Hà Nội, Hồ Tây), Bà huyện Thanh Quan ( Thăng Long thành hoài cổ, Chùa Trấn Bắc,
Chơi đài khán xuân Trấn Võ), Nguyễn Văn Siêu ( Du Tây hồ, Nhị Hà đối nguyệt)… Biết bao tác phẩm đã viết về Thăng
Long- Hà Nội đậm màu sắc Hà Nội còn lưu
trong các tuyển tập thời kì văn học, trong các tuyển tập tác gia, tuyển tập thể
loại,…
c)
Nhìn vào hiện tại và hướng tới tương lai
Sau Cách mạng tháng Tám , chúng ta tự hào
về âm nhạc có Tiến về Hà Nội của Văn Cao, Người Hà Nội của Nguyễn Đình Thi, Nhớ mùa Thu Hà Nội của Trịnh Công Sơn, Hoa sữa của Hồng Đăng, Nồng nàn Hà Nội của Nguyễn Đức Cường, Hương ngọc lan của Dương Thụ, Nhớ về Hà Nội của Hoàng Hiệp, Trời Hà Nội xanh của Văn Kí, Hà Nội ngày ấy của Trần Tiến, Em ơi Hà Nội phố của Phú Quang, Hà Nội đêm trở gió của Trọng Đài, Hà Nội mùa thu của Vũ Thanh. Hội họa có những bức
tranh phố của Bùi Xuân
Phái. Đặc biệt là có “Con đường gốm sứ
ven sông Hồng”, ý tưởng của nhà báo, họa sĩ Nguyễn Thu Thủy, với sự tham
gia của 28 người nước ta và nước ngoài là họa sĩ, nhà thơ, nhà điêu khắc, nghệ nhân gốm,…trong
số đó có tên tuổi các Hội viên Hội nhà văn Hà Nội như Bằng Việt, Hà Huy Hiệp.
Về văn, thơ có “Sống mãi với Thủ đô” của Nguyễn Huy Tưởng,
“Vỡ bờ” của Nguyễn Đình Thi, “Chuyện cũ Hà Nội” của Tô Hoài, “Hà Nội
–mùa đông năm 46” của Hoàng Nhuận Cầm, “ Ngã tư” của Trọng Hứa, “ Hà Nội
ta đánh Mĩ giỏi” của Nguyễn Tuân,... Gần đây nhất có “Quê Nành” (tập thơ) của Nguyễn
Ngọc Căn “Hà Nội mùa thổ phách”, “Hà Nội
mùa mộc phách”, “Hà Nội mùa kim phách”
của Từ Hồng Sơn, “Những ngôi sao
hình quang gánh” của Nguyễn Phan Quế Mai, Còn ai hát về Hà Nội (Nguyễn
Trương Quý), Hà Nội thì không có tuyết, Ngồi lê đôi mách với Hà Nội,Ngẫm ngợi
phố phường, Đi chơi bờ hồ, Bâng quơ một thời hà Nội, Chảy qua bóng tối,…
(Đỗ Phấn), 100 gờ ram hạnh phúc (Thụy Anh), Người cha buôn hàng chuyến
(Phạm Ngọc Tiến), Dưới cột đèn rót một ấm trà (Nguyễn Trương Quý)... Cơ
hội của chúa, Khải huyền muộn, Con giai phố cổ, Đàn bà uống rượu (Nguyễn
Việt Hà), Chân trần (Thùy Dương), Hồn
Trèm I, Hồn Trèm II, Dâng khúc Trèm hương của Đường Văn, Những hòn sỏi thời chơi ô ăn quan ( Trần
Thủy Thạch), Những mùa phố gieo tôi (
Chử Thu Hằng)... Ngắn gọn chỉ một bài thì có “Ngày về” của Nguyễn Đình Thi, “Ngõ hẹp” của Nguyễn Linh Khiếu”, “Lại ở giữa lòng Hà Nội” của J.Fossenbell, “Hà Nội quê tôi” của Lê Mai, “Ba
mét cách mặt đường” của Nguyễn Hoàng Sơn, “Le le bay qua hồ Thiền Quang” của Trương Trung Phát…
Về tác phẩm của Đỗ Phấn, một người “sinh
cách bờ Hồ 15 mét”, một người nặng lòng với Hà Nội, nhà văn Lê Minh Khuê đánh
giá: “tha thiết yêu Hà Nội, Đỗ Phấn
chỉ viết về cái đẹp Hà Nội xưa, ông vẽ ra những cái đẹp để chúng ta thêm yêu mà
giữ lại những nét đẹp ấy. Trong khi đó, bạn đọc đánh giá hầu hết tác phẩm của Đỗ
Phấn, từ tản văn, truyện ngắn, tiểu thuyết đều hiển hiện một Hà Nội đăm đắm
tình yêu xưa, đều như tiếng thở dài chua xót của một người bất đắc dĩ phải làm
nhân chứng cho sự đổi thay xấu xí của sự vật, con người Hà Nội nay, mà chẳng thể
ngăn chặn, chẳng thể can thiệp và đau đớn nhất là chẳng thể bỏ đi, rời xa nơi
chốn chôn nhau cắt rốn của mình.” ( theo Trung Kiên- Thời báo Ngân Hàng).
Còn với Từ Hồng Sơn, tôi đã bình luận : “Mùa nào thì tác giả
cũng nói về Hà Nội, như anh đã từng viết trong tập thơ đầu :
La bàn trái tim chỉ kim về Hà Nội
Dù xoay hướng nào cũng không hề thay đổi
Cột mốc lòng sơn mỗi số 0 ( không) thôi
Hà Nội mốc sấu số không
Bây
giờ có thể hiểu Thổ phách, Mộc
phách, Kim phách,… như là nhịp phách của Hà Nội, là nhịp phách
trong âm nhạc, nhưng cũng là nhịp sống của đời thường. Nhưng phách cũng có thể
là hồn phách ( dân gian nói hồn xiêu, phách lạc - chứng tỏ phách gắn với hồn).
Đó là hồn vía của Hà Nội, những giá trị tinh thần độc đáo riêng biệt của thành
phố hơn ngàn năm tuổi. Từ Hồng Sơn muốn lưu giữ nhịp sống, lưu giữ những giá
trị tinh thần của Hà Nội”. ( Trả lời phỏng vấn Truyền Hình Quân
Đội 13/11/2016).
Tôi nghĩ rằng nhà văn Hà Nội cần có những
tác phẩm phản ánh đậm nét màu sắc Hà Nội. Màu sắc Hà Nội ở đâu? Đấy chính là những
địa danh Hà Nội, những con phố Hà Nội, những con người Hà Nội, là những phong tục Hà Nội, những món ngon Hà Nội,
những hàng hóa sản xuất từ Hà Nội. Không phải hễ cứ nói đến Hà Nội là có màu sắc
Hà Nội. Có được màu sắc Hà Nội trong tác phẩm, đòi hỏi người viết phải quan sát,
phải suy ngẫm, phải xúc động và phải viết bằng tất cả tấm lòng và tài năng của
mình. Có lẽ Hội Nhà văn Hà Nội nên tổ chức
hội thảo về những tác giả đã viết thành công về Hà Nội, tiếp sau cuộc hội thảo
này để nhìn lại những thành tựu và hướng tới tương lai. Khi nhà xuất bản Trẻ ở
mãi tận Sài Gòn còn có chủ trương lập tủ sách về Hà Nội (“ Hà Nội trong mắt một
người”) thì không lẽ gì, Hội nhà Văn Hà Nội lại không có một danh sách những tác phẩm hay về Hà Nội của các Hội viên từ xa
xưa cho đến sau khi có Hội thảo này.
Chúc Hội thảo thành công và chúng ta sẽ
có những tác phẩm xuất sắc về Hà Nội, nơi
các nhà văn của Hội ta một đời gắn bó.
Hà Nội, 31/10/2018
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa