THÀNH PHỐ MÙA XÀ
CỪ THAY LÁ
(Tản văn)
Nguyễn Thị Lan
1.
Những ngày cuối tháng Ba đầu tháng Tư âm lịch, thời khắc giao mùa Xuân sang Hạ,
khi cái nắng còn chưa oi ả và cũng
chưa chói chang, tôi lang thang đi “thưởng lãm” cây trong thành phố. Dọc đường
Trần Hưng Đạo, đại lộ Hồ Chí Minh, đường Hồng Quang, công viên Bạch Đằng, đặc
biệt trước cửa Ngân hàng Nhà nước và Ngân hàng Chính sách xã hội ở đường Bạch Đằng
có những hàng cây xà cừ cổ thụ đẹp đến xao xuyến lòng. Đi dưới hàng cây, tôi bắt
gặp những chiếc lá vàng nhỏ xoay xoay trong gió. Đã cuối Xuân đầu Hè sao còn lá
rụng, cứ ngỡ mùa Thu, mùa Đông cây mới rụng lá? Nhưng thành phố có một mùa như thế khi xà cừ đổ vàng, mùa “ thay
áo” của một trong những loài cây lâu đời nhất ở thành phố Hải Dương.
Con đường Bạch Đằng chiều chiều
tôi đi qua rợp bóng xanh mát của hàng cây xà cừ cổ thụ. Ở đây có những cây tuổi
đời trên nửa thế kỷ được trồng từ những năm 60 của thế kỷ trước, khi Bác Hồ
phát động Tết trồng cây. Những “cụ cây” xà cừ sừng sững như một chứng tích với
gốc vạm vỡ, xù xì, với những cái mấu và mắt gỗ lồi lên như vết sẹo….
Cây xà cừ còn được gọi là cây
đại lực sĩ, khắp thành phố có nhiều gốc xà cừ đường kính đến nửa mét, có cây đường
kính gốc đến hàng mét.
Tôi yêu cây xà cừ vì đó là một
loại cây rất mộc mạc, giản dị, khiêm nhường, thanh tao nhưng lại có sức sống vô
cùng mãnh liệt. Khi hầu như tất cả những loại cây đường phố rụng lá vào mùa Thu
thì đến mùa Đông thành phố vẫn xanh một màu xanh mang tên xà cừ. Những chiếc lá
xà cừ vẫn thi gan cùng rét buốt. Xà cừ “gồng” lại màu xanh cho mùa Đông đỡ trống
vắng, cô đơn, lạnh lẽo. Nhưng vào mùa Hạ, khi những loại cây khác đang độ thanh
xuân ngút ngàn thì xà cừ lại vội vàng đổ lá. Giữa mùa Hè mà lá vàng ngập đường.
Xà cừ thay lá rực rỡ một góc trời.
Trong bản giao hưởng bốn mùa,
thời điểm xà cừ vàng lá là một nốt nhạc lặng cần phải có, là khoảnh khắc những
chiếc lá cống hiến hết mình cho cuộc đời được ngẩng đầu kiêu hãnh, đẹp dịu dàng
và yêu kiều nhất trước khi trở về với cội nguồn.
Nhà văn Nguyễn Thị Lan
Mấy hôm vừa rồi có một đợt gió
mùa Đông Bắc ùa về, gió như heo may mùa Thu lành lạnh. Được thể, những đợt lá
xà cừ vàng ươm lại rụng xuống. Chợt thấy lòng mình lâng lâng như gặp mùa Thu
đâu đấy….
Thời khắc lá rụng trông thật
lãng mạn và đẹp làm sao. Một cơn gió đi qua, hàng trăm,hàng ngàn chiếc lá nhỏ lại
dịu dàng vương đầy khắp nơi, xôn xao trên mặt đường, níu gót chân người. Lá bay
bay bám vào tóc, vào xe của người đi trên phố. Lá trút xuống mặt hồ, trên đường
phố cổ, trên những nếp nhà đượm chút rêu phong. Lá tự buông mình xuống thảm cỏ
xanh trong công viên nhẹ như những cánh hoa bay. Những cơn mưa lá nho nhỏ dần
bao phủ lấy không gian thực tại. Cảnh vật nên thơ, phố giống như người đàn bà
luống tuổi lại trở nên quyến rũ trong nét hoài cổ hơi u buồn.
Xà cừ trút lá xuống thật
nhanh, chỉ vài tuần là lá rụng hết. Ở đâu đó khi những chiếc lá xà cừ chưa kịp
rụng xuống, những chồi đỏ lá non đã mọc lên tự lúc nào. Trên cành cao, có bao
nhiêu chồi non vừa cựa mình hé mở thì có không ít những chiếc lá già sau bao
nhiêu âm thầm cặm cụi đã lặng lẽ lìa cành sau một cơn gió nhẹ. Màu vàng của lá,
màu đỏ của chồi non, màu xanh non tơ của lá khiến những ai chợt bước dưới hàng
cây xà cừ dài dằng dặc không khỏi ngỡ ngàng xốn xang.
Những con đường tháng Năm có bằng
lăng tím, có phượng đỏ, có muồng vàng, có tiếng ve kêu râm ran gọi Hè làm người
đi chầm chậm lại. Bạn đừng quên đi điều giản dị, màu vàng của lá xà cừ rụng xuống
như một nốt trầm trong veo trong nắng.
2. “Em ơi mùa lá rụng…”
Có nhà thơ nào đó đã làm một
bài thơ về mùa lá rụng, cái mùa vàng lá gợi trong người nhìn ngắm bao nỗi buồn,
nhất là những ai nhạy cảm và cô đơn.
“Em ơi đừng gom lá
Cứ để gió vàng bay
Chiều đi ta ở lại
Với lá rụng rơi đầy”
Mùa lá rụng làm lòng ta tràn
ngập yêu thương lá. Có phải mỗi chiếc lá khi lìa cành đều có một tâm trạng rơi
và cũng có số phận riêng. Lá cống hiến cho đời, dâng cho đời những màu xanh để
rồi một ngày buông mình thanh thản trở về với đất Mẹ như chưa từng có cho mình
những mùa vàng của năm tháng. Lá thật vô tư.
Mùa lá rụng là mùa thường đem
đến cho ta những phút bâng khuâng và có một cảm giác gần như một nỗi sợ mơ hồ:
sợ thời gian, sợ sự đổi thay hay điều gì không rõ nét.
Mùa lá rụng là thời gian mỗi
người nhìn lại chính mình và suy nghĩ sâu hơn, ta có những “khoảng lặng” vừa đủ
để nỗi buồn man mác chợt xen vào; ta thấy lòng mình bình yên giữa cái phố thị ồn
ào.
Mùa lá bay chợt nhớ về năm xưa
với kỷ niệm tuổi thơ trong trẻo: Sân trường tiểu học, dưới gốc xà cừ, ta cùng mấy
đứa bạn gái giơ tay đón những chiếc lá vàng rơi như đón niềm vui nho nhỏ. Với
ta và bạn ngày ấy, những chiếc lá bay chở đầy điều mơ ước. Và giờ đây nhìn ngắm
lá rơi, một tiếng nói xa thẳm ký ức vọng về: “không được quên những thứ trong
veo, không được hờ hững đi qua những vu vơ nhẹ bẫng, bởi đấy là mối tâm can, là
bình yên sâu thẳm, là những điều giản dị mà hạnh phúc”
Mùa lá rụng làm trái tim ta buồn
da diết, nỗi buồn nhân sinh, nỗi buồn của rời xa mãi mãi. Lá rụng về cội, nước
chảy về nguồn, cuộc sống vốn là như vậy, quy luật của tự nhiên, vòng quay của một
kiếp nhân sinh… “sinh, trưởng, diệt” không thể đổi thay. Con người cũng chẳng
khác gì chiếc lá vàng kia, một ngày nào đó cũng đi vào cõi hư vô. Nhìn lá rụng,
ta lại nhớ về bao người thân đã ra đi mãi mãi. Ta càng yêu thương trân quý hơn
những gì ta đang có trên thế gian này và ta tự nhủ: hãy sống và yêu thương như
ngày mai ta không có trên thế gian này nữa, như chiếc lá vàng đang rơi kia. Lá
rụng giúp ta “đốn ngộ”
Những cây xà cừ đã góp vào vẻ
đẹp của thành phố một màu sắc rất riêng: lãng mạn và đầy suy tư hoài niệm.
Bạn hỡi, đừng bỏ lỡ một mùa
“thay áo” của xà cừ , mùa lá rụng của một trong những loài cây lâu đời nhất
thành phố quê ta đấy.
Hải Dương đầu Hè năm 2016
Trích từ tập " Cây trong phố" của Nguyễn Thị Lan, Nxb Hội Nhà Văn, 2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét