Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2020

TIẾU LÂM GABROVO 26 ( TIẾP)




TIẾU LÂM GABROVO 26 ( TIẾP)

KẺ TIÊU HOANG
Một chủ tiệm tạp hóa người Gabrovo than phiền về con trai mình với ông bán thịt láng giềng.
          - Tôi biết chắc rằng nó sẽ chẳng nên người! Hôm qua họ nhìn thấy nó ở nhà hàng. Nó gọi món thịt dần những hai lần! Mà bác hãy xem bao nhiêu là thịt dần tôi sẽ mua ở bác cũng bằng ngần ấy số tiền!...

VỊ KHÁCH HỒN NHIÊN
Vị linh mục người Gabrovo rất keo kiệt, không thích đãi khách. Nhưng dẫu sao, một thời gian, ông cũng phải thu xếp cái gọi là ăn trưa, như là một nhu cầu tinh thần.
          Các vị khách được mời kéo đến. Vợ linh mục bắt đầu bày bàn ăn. Bà đặt một cái đĩa sâu lòng đựng thức ăn trước mặt linh mục, còn mình thì đi vào bếp và khua bát đĩa lanh canh. Trong khi bà vợ lúi húi ở đó. Linh mục ăn rất nhanh suất của mình. Sau khi lấy khăn lau tay, nâng kính lên mũi, linh mục hô lên:
          - Linh mục đã no, vợ linh mục cũng no! Ơn Chúa...Bà linh mục hãy dọn bàn đi!
Sự việc cứ diễn ra như thế và không ai có thể khoe rằng mình đã kịp ăn chút gì đó trong bữa trưa ở nhà linh mục.
Nhưng có một lần, có một vị khách hồn nhiên đến nhà linh mục. Người ta mời ông ngồi vào bàn ăn. Vợ linh mục như thường lệ đặt đĩa thức ăn trước mặt linh mục. Linh mục chưa kịp cầm thìa thì vị khách đã ngăn lại:
          - Gượm đã, thưa cha! Cha quên chưa cảm tạ đấng tối cao và làm dấu thánh!
          Linh mục đặt thìa xuống bàn, đưa tay lên để làm dấu thánh. Còn trong khoảnh khắc ấy, vị khách kéo đĩa thức ăn về mình và bắt đầu ăn.
          Khi vợ linh mục quay lại phòng, vị khách đã làm nhẵn đĩa thức ăn; còn linh mục, theo thói quen, cằn nhằn một cách giận dữ:
          - Linh mục đã no, bà linh mục đã no...
          - Nhầm rồi, thưa cha – Khách ngắt lời – Cần phải nói rằng ...Khách đã no, bà linh mục đã no...
Và ông khách đưa cho bà linh mục chiếc đĩa không.


                                                                          Vũ Nho - Chủ trang
 

CHỖ HẸP
Trước đây, trong xưởng may hợp tác xã chỉ có một người thợ cắt. Ông ta không thể nào làm kịp việc cho tất cả các thợ khâu. Bởi vậy người ta gọi ông ta là “cái chỗ hẹp”. Trong khi đó, phòng cắt cũng chật hẹp...
Nhưng khi nói về hạch toán kinh tế, về các kế hoạch ứng phó, trong phòng cắt, dù có chật chội thế nào, người ta cũng đặt một cái bàn để cho một người thợ nữa. Họ dồn cả việc thợ khâu cho hai người.
          - Cái anh thanh niên cùng làm với bác là ai thế? – Những bạn hàng hỏi người thợ cắt, khi họ rẽ vào phòng.
          -Sao lại là ai? – Ông ta đáp- Đấy là kế hoạch ứng phó chứ!

ĐỒNG TIỀN VÀNG
Một thương gia buôn chuyến sống ở thành phố Elena thường xuyên đi vào Gabrovo bằng xe ngựa tải chất đầy các hàng hóa khác nhau. Nhà hàng này thì ông  đưa hàng cho chịu, nhà khác thì thanh toán tiền mặt. Điều đó phụ thuộc vào tình trạng tài chính của họ. Một ngày nọ, một anh Gabrovo mới buôn bán yêu cầu thương gia cho anh mua chịu. Thương gia mặc dù chưa có niềm tin cậy với người sắp cộng tác với mình mà không có vốn, dẫu sao, cũng quyết định mạo hiểm. Anh Gabrovo chứng tỏ với thương gia rằng mình là người đáng tin cậy. Thương gia giao hàng hóa cho anh ta. Qua một thời gian, thương gia lại tới Gabrovo và rẽ vào nhà hàng của anh chàng nọ xem công việc tiến triển ra sao và lấy số tiền phải trả của anh ta.
          Anh Gabrovo dẫn thương gia về nhà, khoản đãi cà phê, sau đó rút trong túi ra cuốn sổ ghi chép tất cả các khoản thu chi. Đúng lúc đó, trong cuốn sổ rơi ra đồng mười leva ( đồng tiền vàng) và nó lăn trên sàn. Đứa con trai bé của chủ nhà nhặt lên:
          - Bố ơi, bố ơi! Con tìm được tiền này ! – Đứa bé thốt lên.
          - Chuyện vặt! – Ông bố phẩy tay – Hãy mang nó vào cửa hàng cho mẹ, cứ để cho mẹ đặt nó vào chỗ những đồng vàng khác. Còn con vì có công nhặt được nó, hãy để mẹ cho con tờ 5 đồng , con đi mua kẹo ca ra men!
          Chú bé vui sướng và nhảy chân sáo ra cửa. Còn vị chủ nợ mỉm cười, vui vẻ nói với chủ nhân:
          - Hãy hoãn món nợ lại, lần sau anh sẽ trả. Tôi thấy anh đã có khả năng thanh toán nếu anh có nhiều đồng tiền rơi xuống sàn!...Anh đã diễn như phải diễn. Còn tôi thì vui vì rằng tôi nhớ lại thời trước, tôi cũng diễn vở hài kịch với đồng tiền vàng, trước một công dân đồng hương của mình.

Vũ Nho dịch
Còn tiếp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét