THƯƠNG NHỚ ANH LÊ SƠN
Vũ Nho
Thật tình tôi không nhớ được lần đầu tiên làm quen với anh Lê Sơn như thế nào và quen ở đâu. Bởi vì chỉ biết rằng tôi cảm thấy thân quen với anh đã từ lâu. Có lẽ vì chúng tôi cùng biết tiếng Nga, cùng yêu quý nước Nga mà anh có thời gian dài gắn bó. Khi tôi còn là một anh chàng trẻ tuổi mới bước chân vào khoa Văn, Đại học Sư phạm Việt Bắc thì đã biết đến anh với chuyên luận anh viết chung với anh Lưu Văn Bổng ở Viện Văn học với hai cái tên Lưu Liên- Lê Sơn: “Về hình tượng nhân vật anh hùng trong văn học xô viết” (1967). Bấy giờ với tôi, văn học Nga, văn học xô viết là một nền văn học lớn. Người có đủ kiến thức để viết về nhân vật anh hùng trong một nền văn học lớn phải là người hết sức tài năng. Không ngờ sau này tôi lại có điều kiện để quen thân với người “hết sức tài năng”, một thần tượng mà tôi ngưỡng mộ.
Phải nói rằng anh Lê Sơn là người rất bình dân, thân thiện, dễ gần. Hóa ra cụ thân sinh ra anh đã từng làm Trưởng ty giáo dục Ninh Bình quê tôi một thời gian. Khi đó chắc là tôi còn chưa đi học. Quen biết anh, nhưng tôi chưa một lần đến chơi nhà riêng của anh ở ngay Hà Nội. Trần Hậu, tôi, anh Lê Sơn, thi thoảng mới có thêm thi sĩ Đỗ Hoàng, một người thông minh nhưng khá cực đoan khi khăng khăng “dịch thơ ta ra thơ Việt” và viết lại Truyện Kiều với hơn 6000 câu thơ lục bát; thường ngồi uống rượu ở quán bà Tình, vốn là quán cháo lòng tiết canh ở chợ Đuổi chuyển lên Đại Cồ Việt. Trong câu chuyện, anh Lê Sơn thường cười xòa khi Đỗ thi nhân đưa những nhận xét về thơ người này, người nọ một cách cực đoan. Cả việc Đỗ thi nhân khoe rằng anh viết Kiều thơ đã không để Từ Hải chết đứng như trong Kim Vân Kiều truyện và trong Truyện Kiều, mà để Hồ Tôn Hiến bắt sống Từ Hải. Và có màn đấu khẩu giữa Hồ và Từ để làm rõ khí chất anh hùng của Từ Hải, anh cũng cười xòa và nói “Được đấy! táo bạo đấy!”.