GIA ĐÌNH
Đặng Nhất Quang
Vũ Công Hoan dịch
Ở
Tây Tạng được nghe một câu chuyện về gia đình của một chiến sĩ biên phòng.
Chị
là vợ chủ nhiệm ban chính trị trung đoàn X biên phòng Hoàng Bạch Hoa, Đoàn biên phòng X đóng ở Sát Ngung. Đó một đoạn
của tuyến Mạch Khắc Mã Hồng, điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt, đi lại hết
sức bất tiện. Một con đường cũ kỹ ngoằn
nghoèo xuyên giữa núi rừng cực kỳ nguy hiểm. Mùa đông tuyết lớn phủ kín. Khi thời
tiết chuyển sang ấm áp thì mưa liên miên, lối đi bị tắc suốt hai ba ngày. Cho dù
trong tình huống bình thường, cũng thường gây ra tai nạn sạt lở, đất đá hòa lẫn
tạo thành dòng trôi. Lối đi kiểu ấy nếu nằm trong nội địa sẽ chẳng có ai đi.
Nhưng con đường duy nhất ấy thông đến Sát Ngung. Hay nói một cách, từ Sát
Ngung đỉ ra, chỉ cần bạn không phải chim, đành phải đi qua con đường ấy.
Hoàng Bạch Hoa trấn giữ biên giới đã mấy năm nay không về thăm gia đình.
Binh lính sĩ quan biên phòng không thể về phép thăm nhà theo thời gian bình thường.
Đây là chuyện hết sức phổ biến đối với họ, phổ biến đến mức không biết nói gì
hơn. Hoàng Bạch Hoa là một trong số những cán bộ chiến sĩ không thể đi phép
bình thường. Không phải anh không muốn về phép thăm gia đình. Anh muốn lắm, muốn
đến chết đi được, nhưng đành chịu.Đã mấy lần đơn vị cấp giấy phép cho anh về
thăm nhà, anh cũng chuẩn bị lên đường, ngay đến quà đem về cho vợ - cây hoa Đỗ quyên lá nhỏ nở trên núi lấy bùn đất
Sát Ngung đắp buộc rễ cẩn thận bỏ trong túi lưới hẳn hoi. Nhưng đơn vị tạm thời
lại có nhiệm vụ chiến đấu không đi nổi.
Như là Tam Phiên, vợ Hoàng Bạch Hoa nghĩ, chúng mình là vợ chồng, không kể
sớm tối bên nhau, không kể đầu sát má kề, thì cũng phải gặp nhau chứ! Anh không
thể về nội địa gặp em, anh phải canh giữ tuyến biên giới nhà nước, thì em lên
thăm anh!Không được sao?
Vợ Hoàng Bạch Hoa nghĩ thế, liền xin nghỉ phép đi thăm chồng. Thu xếp xong
hành lý chị lên đường.
Muốn mua được vé máy bay từ Thành Đô đi Xương Đô rất khó, thường phải hơn một
tuần. Nếu đi vào mùa hè,phải dừng ở Thành Đô dăm bữa nửa tháng là chuyện thường,
Đương nhiên cũng có thể đi đường bộ. Nếu vào Tây Tạng từ tuyến Xuyên Tạng hiểm
trở, thì từ Thành Đô đến Xương Đô cũng phải mất một tuần.