Nhà văn Vũ Công Hoan
CHUỘT
Phùng Ký Tài
Vũ Công Hoan dịch
Tỉnh
thông báo sẽ cử một phái đoàn đến thành phố bốn năm liền mang danh hiệu “Thành
phố không có chuột” – Thành phố X - để kiểm tra tình hùnh chuột (xin miễn phỏng
đoán thành phố X là thành phố nào).Nghe đâu chỉ đến có một hôm, về trong ngày,
kiểm tra có tính chất đại diện, sáng đi tối về, sáng thứ hai sẽ đên.
Đựơc
tin này, lãnh đạo hữu quan của thành phố nháo nhào cả lên,chẳng khác gì báo động
chữa cháy, họp khẩn cấp nghiên cứu đối sách. Mọi việc đã bố trí đâu vào đấy, chỉ
còn một việc cứ gãi đầu gãi tai: Thành phố này chỉ có một quận Hướng Dương ít
chuột nhất. Nhưng làm thế nào để gợi ý dẫn cho được phái đoàn
đến khu Hướng Dương? Nếu họ là một
bầy chuột thì dễ ợt, chỉ cần rắc một nắm gạo cho xong là cái chắc. Nhưng nếu họ cứ nhất định chọn bằng
được quận kiểm tra theo ý mình thì làm thế nào?.
Cái
khó ló cái khôn, biện pháp không phải nghĩ ra, mà đều do tình thế bắt buộc bị đẩy
vào chân tường.
Ông
Hầu trưởng phòng tiếp đón đã hiến cho ông Tả chánh văn phòng phụ trách việc này
một diệu kế. Kế hay này chợt nghe có vẻ hoang đường, nhưng nghĩ kỹ rất tuyệt, tuy
hơi bị mạo hiểm, nhưng không còn cách nào khác, ừ, thì dùng cách này vậy.