CHÀNG LÙN NỂ VỢ
Truyện ngắn của Đặng Xuân Xuyến
*
Về làm hàng xóm với nhau từ năm 1998,
cũng ngót nghét 20 năm. Gặp nhau vẫn tươi cười chào hỏi, đẩy đưa mấy câu thân
tình chẳng động chạm tới ai, kiểu con gà nhà em sáng nay bị cúm, con lợn nhà
anh tối qua biếng ăn... Đôi khi hứng chí còn đấm lưng nhau thùm thụp, rồi nắc
nẻ cười, có lúc bá vai nhau, mời nhau chén trà, điếu thuốc, chú chú anh anh ầm
ĩ cả góc phố. Ấy vậy mà anh tên gì, bao nhiêu tuổi, nhà số bao nhiêu lão cũng
chịu. Không phải lão ra vành ra vẻ, vì lão chả có gì để lên mặt ta đây. Lão
không biết tên tuổi của anh, số nhà của anh chỉ vì bản tính của lão vốn ngại
giao tiếp, lại thêm trí nhớ có vấn đề, cứ nhớ nhớ quên quên nên càng ngại quan
tâm lý lịch của người hàng xóm. Lão sợ chuyện ông A “muốn yêu vợ” nhưng bị vợ
“cấm vận”, lâu ngày, quá bí bách nên đêm đến lẩn ra đường Giải Phóng tìm mấy em
có thói quen “tạo dáng bên gốc cây” để “tâm sự” cho “thoáng trên thông dưới”
nhầm thành chuyện ông A “cấm vận” vợ khiến bà vợ bứt rứt phải nhảy sang nhà hàng
xóm, thách ông hàng xóm “có giỏi thì đọ vòng eo” xem eo ai nhỏ hơn... Nếu thế
thì thành to chuyện. Loạn phố Nguyễn Văn Trỗi. Lão chỉ có mỗi một cái đầu, chả
dại.
Cũng có lần, lão nảy ra sáng kiến, mua
cuốn sổ nhỏ nhỏ, đút vừa túi quần rồi tiện gì ghi nấy, làm cuốn cẩm nang tra
cứu khi cần thiết nhưng rồi thấy như thế thì bất tiện nên thôi, phó mặc cho bộ
nhớ có vấn đề của lão. Với lại, biết ghi chú thế nào khi ví dụ, anh (nhân vật
chính, lão sẽ hầu chuyện mọi người) quá nhiều điểm giống mọi người mặc dù anh
cũng rất nhiều điểm chẳng thèm giống thiên hạ. Chẳng hạn, cao mét 65 thì phố
Nguyễn Văn Trỗi đếm vội cũng vài nghìn nhân mạng. Khuôn mặt rúm ró, dài thượt
khi bị vợ quát, nét đặc trưng của khuôn mẫu đàn ông “biết điều với vợ” thì phố
Nguyễn Văn Trỗi không vài nghìn ông cũng tròm trèm trên dưới hai hay ba, hoặc
bốn nghìn nhân mạng. Nhưng nhất định, giữa vài nghìn đấng nam nhi tưởng chừng
có rất nhiều nét hao hao giống nhau ấy chẳng cần nhìn kỹ cũng biết đấy là vài
nghìn con người riêng biệt. Như thế, biết ghi thế nào để phân biệt anh với
người khác?! Thế nên, lão quyết định cứ căn cứ vào ấn tượng ban đầu về người đó
mà đặt tên, ví dụ như anh, đường ăn nết ở thuộc diện “lễ phép, biết nghe lời
vợ” nên gọi anh là chàng lùn nể vợ, cho khỏi lẫn với mọi người.
* *
*
Lão nhớ, hôm ấy, hình như là lão về
nhập cư ở phố Nguyễn Văn Trỗi được chừng hai hoặc ba tháng. Lão ra quán nước
đầu ngõ uống trà, để nghe ngóng tình hình khu phố mới giống và khác gì với khu
phố cũ lão ở nên săm soi mọi chuyện khá kỹ. Hôm ấy, lão thấy anh diện lắm. Đầu
vuốt keo láng bóng. Mặc quần sooc kẻ, áo phông màu mỡ gà, thắt cái nơ màu tím,
trông hơi ẻo ẻo nhưng cũng bắt mắt, khá bảnh. Mỗi tội, lẽ ra quần ấy, áo ấy,
đầu ấy... anh đừng thọc chân vào đôi giày đã toác mõm, thì hay. Đã thế, anh lại
đem đôi chân có phần cò hương, ống sậy, cắm vào hai chiếc tất sợi trắng đã ngả
màu, loang loang lổ lổ, roãng ra, tụt xuống tận cổ bàn chân... nên trông có
phần tức mắt.