ANH VỀ NƠI ẤY CHIỀU NAY
Đặng Bảo Thạch
Anh về nơi ấy chiều nay
Hanh hanh nắng, lá vàng bay cháy đường
Đâu rồi giọng nói yêu thương
Đâu rồi ánh mắt vấn vương mỗi chiều ...
Hàng cây đổ bóng liêu xiêu
Gió se se lạnh, nói điều gì đây ...
Anh về nơi ấy chiều nay
Muốn tìm lại buổi mưa bay tái người
Cái chiều hôm ấy em ơi
Run run
chẳng nói nên lời trao nhau
Anh cố
giữ chiều thật lâu
Mà hoàng
hôn lại qua mau ghê người
Em – mặt
trăng
anh –
mặt trời
Cứ quay
như tự lâu rồi đã quay
Em là đêm
anh là ngày
Chỉ hoàng hôn mới đong đầy yêu thương
Để rồi lại những đêm trường
Với bao khao khát vấn vương những ngày
Anh về nơi ấy ... Chiều nay ...
Lời bình của Nguyễn Thị Lan
Trong
những người làm thơ ở Hải Dương, thầy giáo Đặng Bảo Thạch – nguyên hiệu trưởng
trường Trung học phổ thông dân lập Thành Đông là người làm nhiều thơ tình. “Anh
về nơi ấy chiều nay” ( “ Tuyển tập thơ nhà giáo Việt Nam” – NXB Văn hoá dân tộc
2010, trang 745) là một trong những bài thơ tình hay nhất của người thầy giáo –
thi sĩ viết nhiều thơ tình ấy.