Nhà văn dịch giả Vũ Công Hoan
“CHƯA ĐẾN MỨC KHÔNG THỂ KHÔNG GIẢI QUYẾT”
Hầu Đức Vân
Vũ Công Hoan dịch
Nhận
điện thoại của anh họ, tôi biết ở nhà quê đã có chuyện. Người thân ở nhà quê có
một ưu điểm chung, không có chuyện gì thì không gọi điện thoại, một khi đã gọi
điện thoại, chắc hẳn đã có chuyện xảy ra.Tôi đã từng hỏi anh họ, không xảy ra
chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho em được sao? Tán vui vài câu cũng được mà!
Anh họ rất ngạc nhiên. Anh bảo không có việc gì gọi điện thoại chẳng phải
phí tiền? Anh còn bảo, anh có phải ngố đâu, bắt anh tiêu tiền oan anh không
làm!
Lần
này, trong điện thoại anh họ nói với tôi như đang xụt xịt khóc, bố anh đã qua đời.
Bố
anh họ chính là bác cả tôi. Bác tôi thọ 90, tuy đã cao tuổi, nhưng thể lực còn
rất khỏe, còn ra đồng làm việc được cơ mà, tại sao nói chết là chết liền?
Tôi
hỏi anh họ:
-
Bác
chết như thế nào?
Anh họ đáp:
-
Treo
cổ tự vẫn.
Tôi giật nảy người.
-
Sao vậy,
rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Anh họ nói:
-
Bây giờ kể ra không tiện,tốn tiền,em hãy khẩn trương về nhá!Về nhà anh sẽ nói
cho em nghe.
Nói
xong anh liền bỏ điện thoại.
Với
tốc độ nhanh nhất tôi đã hỏa tốc về quê.
Anh
họ vẫn xụt xịt khóc. Anh kể:
-
Chuyện là thế này, xã nhà mở con đường ô tô, chiếm mất của nhà mình một vườn cây
ăn quả và một thửa ruộng rau, đền bù lại quá ít. Anh lên gặp xã trưởng phản ánh
tình hình. Đầu tiên xã trưởng không gặp anh, sau đó anh bắt đầu réo tổ tông
mình mà chửi, xã trưởng đã gặp anh...
Tôi
ngắt lời anh họ:
-
Xã đền
bù người khác như thế nào?
Anh họ đáp:
-
Không
có nhà nào khác, chỉ có mỗi nhà mình.
-
Ồ, xã
trường bảo thế nào?
- Xã trưởng bảo: Việc của anh ấy mà, việc này,
cứ chờ đấy bàn sau, vẫn còn chưa tới mức không giải quyết không được.
Tôi
hỏi:
-
Thế
nào là “tới mức không giải quyết không được?”
Anh họ đáp:
-
Anh cũng hỏi xã trưởng như thế, hỏi hết lần này đến lần khác, hiển nhiên xã trưởng
không chịu nổi, đã đập bàn hỏi rõ to anh họ tôi:Trong gia đình có người treo cổ
tự tử, là sự thể đã đến mức không giải quyết không được!