ĐÊM CUỐI CÙNG BÊN SÔNG
Truyện ngắn của Nguyễn Hiếu
I
Ông Liên đứng lặng, cô đơn trước dãy hàng quán - nơi
mà cách đây gần ba chục năm
đoàn xe của ông đã từng dừng lại trong cuộc hành trình đi về phía Nam.
Ông nhớ dạo đó, bến phà còn hoang vắng lắm, tất cả chỉ
có một thanh chắn bằng tre
đực gầy tong bé teo chắn trước con đường lổn nhổn đá dăm dẫn xuống bến phà. Thanh chắn hao hao như người thanh niên da đen, bé nhỏ, có ống điếu cày
quá khổ luôn dính chặt nơi cạp quần, ngồi thu
lu như bất động trên cái ghế đẩu chỉ còn ba
chân, chân thứ tư được nẹp bằng nửa vỏ pháo sáng.
Ban ngày bến phà vắng teo. Nhái bén dưới đầm hoang nhảy lên ngồi chồm chỗm bên cạnh mấy hòn đá vỡ,
cặp mắt lồi ngơ ngác nhìn trời, nhìn người gác bến phà, nhìn mấy túp lều xơ xác trống hoang, lổng chổng
bàn và ghế gãy. Sóng dòng sông thản nhiên vỗ ì oạp vào bờ.
Đêm xuống, bến phà như bừng tỉnh hẳn sau giấc ngủ ngày mê mệt. Xe ở đâu ra nhiều vậy, xe nào cũng rùng
rùng lá ngụy trang. Đèn pha các loại xe chiếu
vào làm người ta
tưởng như có cánh rừng nào đấy đột nhiên mọc ra bên bến phà. Tiếng huyên
náo, bẩn gắt, tiếng còi Ô tô đan chéo nhau. Dân bán hàng đủ các lứa tuổi từ đâu
trào ra đông như kiến sắp lũ. Đám trẻ con thì nhao nhao quanh những chiếc xe. Chúng
trèo lên bậc ca bin, léo nhéo mời mua hàng. Cánh bán hàng có lều -thì ngồi yên lặng đợi
khách trước những ngọn đèn được bọc kín chỉ để lóe ra chấm sáng nhỏ hơn đầu
đũa. Khách mới vào chưa thích ứng với bóng tối, chỉ thấy lờ mờ một bóng đen động đậy, một
lúc sau mới nhận ra một vệt trắng lấp loáng của hàm răng người đang nói:
- Anh có ăn gì không? Tối nay có khoai luộc, nước chè xanh.
Bóng
người đu đưa và giọng con gái lảnh lót cất lên. Anh bộ
đội lái xe chưa
kịp đáp lời
thì người đồng đội từ đâu xộc vào:
- Thôi chuẩn bị giường chiếu mà ngủ đì, kiểu này khéo phải đến ngày kia mới
xuống được
phà Liên ạ.
- Sao lại
thế, Quân?
-
Cậu đi mà hỏi mấy
thằng phà ấy. Làm ăn ấm ớ hội tể bỏ
cha ra.
Nói chưa dứt,
Quân đã đùng đùng bỏ đi.
Tiếng khúc khích từ bên kia bàn vẳng lên.
-
Em biết ngay mà.
- Sao lại
biết? - Cơn cáu giận bất ngờ từ đâu ập đến làm giọng nói của Liên rè hẳn. Tiếng
cười vô tư lại cất lên ỡm ờ:
- Em xui các anh nhà phà đấy. Mấy khi có con trai Hà Nội đến đây, cứ tìm mọi cách giữ lại để ngắm, để xem
người Hà Nội có khác dân trong
này không.
- Vớ vẩn! - Liên định
quát to một tiếng rổi rời quán hàng, nhưng chùng xuống khi nghe giọng nói
nghiêng nghiêng lại cất lên lảnh lót.
- Em nói đùa đấy! Thôi, vào trong này mà ngủ, chẳng ai ăn thịt đâu mà sợ Khoai đây, ngọt lắm. Ăn đi
một miếng cho vui đã.
Cô bán
hàng quài người quạ mặt chõng, đặt vào
tay Liên củ khoai nóng hổi. Chiếc chõng tre mỏng manh rung lên vì tấm
thân con gái chắc nịch. Bàn tay ram ráp miết mạnh lên làn da tay khô khốc của Liên, rồi cứ thế để yên một lúc lâu
- Nào
sợ chưa? Con gái Quảng Bình toàn thế cả, em là
lành nhất đấy,
chứ cánh bên Bố Trạch í à,
biết anh đẹp trai thế này, chúng nó xé xác anh chấm
muối ngay.
- Dễ
thế.
Cơn giận nguôi dần, Liên vui hơn. Tính tếu táo từ thuở học trò trở lại trong
anh.
- Ăn
xong cho ngủ nhờ thật chứ?
- Có
dám không ?
Mạ em ngủ ở hầm trong làng xa lắm. Mạ cũng chẳng ra đâu,
mạ chỉ bảo em là con một làm thế nào kiếm được
đứa cháu cho bà bế xuống hầm cho vui. Thời buổi này thì giờ đâu mà cướỉ với xin.
- Thật
không?
- Em nói dối làm gì! Dám chứ? - Tiếng cười khanh khách
lại bật lên.
- Thế o xin được mấy đứa rồi?
Tiếng
cửờỉ bỗng dừng lại.
-Thôi,
không nói lăng nhăng nữa đâu. Em đùa cho vui đấy mà.
Tiếng thở dài vẳng lên...
Mỗi bận nghĩ lại chuyện cũ là y như rằng ông Liên nghĩ đến sự
xui khiến của định mệnh. Nếu không có lệnh đột xuất tạm dừng
phà ngày rưỡi. Nếu
Quân không đi vào làng tìm thức ăn tươi. Và nếu người con gái lần
gặp đó không
phải là Ngàn...
II
Nằm chán trên ca bin vẩn vơ ngắm sao trời, thấy bụng có vẻ ngót ngót, Liên nhảy xuống, từ từ đi vào quán
của Ngàn. Cô gái vừa nhận ra anh đã khúc khích cười, giọng trầm hẳn:
- Em biết ngay thể nào anh cũng vào? Đêm còn dài lắm, em nhường cho cái chõng, tha hồ ngả
lưng, còn hơn chán vạn nằm trên xe, vừa đau lưng, vừa khó giở mình.
- O quen nhiều lái xe lắm hả? - Liên đay lại với vẻ hơi bực.
- Không phải ghen, ông tài xế nào vào quán em chả nói thế, em biết hết Nhưng thôi,
đói chưa?
Không đợị Liên trả lời, thoắt một cái Ngàn đã bưng ra một rổ khoai bốc khói.
-
Em biết ngay là anh
đang đói. Thôi ăn nhanh lên rồi chợp mắt đi một chút cho
đỡ mệt, em trông xe cho, không sợ nó trôi mất đâu.
Nhà văn Nguyễn Hiếu